Nông Viên Tự Cẩm

Nhắc lại chuyện xưa


trước sau

Xưởng của Chu gia thu mua trứng gà trong mấy thôn để làm trứng bắc thảo, trứng gà không cần lo không bán được, gà cũng có nguồn tiêu thụ sẵn. Không phải Chu gia hàng xóm của Đại Hải ca nuôi gà phát tài rồi sao? Người gan dạ chết no, người nhát gan chết đói. Lưu Xuyên Trụ cảm thấy nuôi gà đúng là một ý kiến hay.

Trong lòng vợ Xuyên Trụ vẫn cảm thấy không thực tế cho lắm, cho nên bảo con gái lớn Tuệ Phương đi hỏi Dư Tiểu Thảo một chút. Ở trong lòng nàng ấy, Dư Tiểu Thảo là một cây cỏ vàng biết kiếm tiền, nếu như nàng gật đầu, chắc chắn nuôi gà có thể kiếm được tiền.

Lúc Lưu Tuệ Phương đến Dư gia, trong lòng Dư Tiểu Thảo đang suy nghĩ, nếu như mở tiệm món kho, không thể chỉ có mỗi thịt heo, còn phải bán cùng với một vài món gà vịt, món chay nữa. Món chay dễ làm, trong vườn nhà mình đã trồng rồi, qua mấy ngày nữa rau xanh trên chợ cũng có thể đưa ra thị trường. Vịt thì còn tốt, năm nay Mao thị bên cạnh đã mua và ấp trứng mấy trăm con vịt con, mỗi ngày thả đến trong hồ ở hậu viện, khuya về nhà thì cho ăn thêm chút rau dại, không hao phí bao nhiêu lương thực.

Nhưng Chu gia nuôi gà thì không lạc quan như vậy, cũng may cha và anh trai của Chu San Hô lên thôn xuống ngõ, nơi đến khá nhiều, có thể mang về một ít cám gạo và cám lúa mì giá rẻ. Nhưng như thế, Chu gia cũng không dám nuôi quá nhiều gà, hơn một trăm con gà, đừng nói là cung cấp cho Trân Tu Lâu, chỉ cung cấp cho tiệm món kho Dư Tiểu Thảo mở cũng chưa chắc đủ.

Tuệ Phương tỷ tỷ đến nói muốn nuôi gà với nàng, đương nhiên Dư Tiểu Thảo tán thành hai tay hai chân, còn hứa hẹn sẽ thu mua gà nhà nàng ấy với giá cao hơn thị trường hai văn tiền. Bảo nàng ấy tuyệt đối đừng bán cho người khác.

Trái tim đang treo lên của Lưu Tuệ Phương hoàn toàn buông xuống. Nàng ấy cười trợn mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, nói: "Quan hệ của hai nhà chúng ta, đừng mang dáng vẻ khách sáo vậy, đến lúc đó cứ theo giá thị trường là được, nhà ta không thể mãi chiếm lợi của nhà muội được, muội nói đúng không? Không nói với muội nữa, ta đi bảo ba mẹ đi thu mua gà con đây.”

Cuộc sống ngày một trôi qua, rau xanh của Dư gia đã bán một vụ lại một vụ, chớp mắt mười mấy mẫu dưa hấu đã chín. Đừng thấy năm nay trồng nhiều dưa hấu hơn so với những năm trước, mấy thành trấn và Phủ thành xung quanh đều có người đến nói chuyện buôn bán với Dư gia. Không cần Dư gia vận chuyển, tự bọn họ đến vận chuyển, giá cả bán cho bọn họ dựa theo giá sỉ.

Cả nhà Lưu Hải vẫn bày sạp bán dưa hấu ở thị trấn, những người có thể ăn nổi dưa hấu hoàn toàn không thiếu tiền, đừng thấy năm ngoái là năm thiên tai, thực ra không hề ảnh hưởng đến độ nóng của việc tiêu thụ dưa hấu chút nào. Thời gian hơn một tháng, cả nhà Lưu Hổ kiếm được gấp mấy lần năm ngoái, ước chừng hơn hai trăm lượng.

Năm ngoái Quận vương gia lấy mấy xe dưa hấu tạo thành náo động ở Kinh thành, Phòng Tử Trấn có chút động lòng. Hắn lén lút hợp tác với ba người cậu của Tiểu Thảo, bảo bọn họ phụ trách vận chuyển, hắn phụ trách con đường tiêu thụ ở trong Kinh, tiền kiếm được chia một nửa.

Giá của dưa hấu ở Phủ thành đắt hơn trấn Đường Cổ rất nhiều, đến Kinh thành còn hơn gấp mấy lần. Lợi nhuận như vậy, nói không động lòng là giả. Ba anh em Liễu gia thảo luận một chút, quyết định làm! Phòng phủ cung cấp xe ngựa, ba anh em mời mấy tiêu sư ở tiêu cục áp tải xe, vận chuyển đến cửa hàng đồ cưới của mẹ nuôi Tiểu Thảo. Cuối xuân đầu hạ, ba anh em Liễu gia chạy năm sáu chuyến đến Kinh thành đã kiếm được hơn nghìn lượng bạc.

Trong nháy mắt đã đến giữa hè, ngô mùa xuân đã trưởng thành. Tuy nói năm nay, sau khi vào hạ nước mưa khá ít, nhưng bản thân cây ngô chính là cây trồng chịu hạn, cộng thêm Dư Tiểu Thảo căn dặn tốt nhất phải tưới bằng nước giếng, cây ngô ở nông trang Dư gia mới có thể sinh trưởng khỏe mạnh.

Mùa thu hoạch, Dư Tiểu Thảo trấn giữ nông trang với cha. Hai tháng gần đây không biết Dương Quận vương đang bận rộn cái gì mà chẳng thấy lộ mặt dù là một lần. Mấy ngày trước khi thu hoạch vụ hè mới vội vã chạy đến.

“Yo! Sống ở Kinh thành dễ chịu quá, không nỡ xuất Kinh sao?" Dư Tiểu Thảo thấy Dương Quận vương đen gầy đi nhưng tinh thần cũng không tệ, không nhịn được oán trách hắn.

Chu Tuấn Dương nheo mắt phượng xinh đẹp, nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi xem gia là ngươi sao, thích hưởng lạc, không có chí tiến thủ! Gia đi núi Thác Lai diệt cướp lập công đấy!"

Núi Thác Lai tập trung một đám tội phạm, giết người cướp của không chuyện ác nào không làm, dân chúng gần đó khổ không thể tả. Tri phủ Thái An trình tấu gấp lên, thỉnh cầu chi viện. Chu Tuấn Dương bèn tự đề cử mình, dẫn theo một đội tinh binh đi sâu vào núi thẳm, diệt sạch tội phạm. Chu Tuấn Dương võ công cao cường, chiến thuật linh hoạt, người mang đến không nhiều, lại lấy ít thắng nhiều, một lưới bắt hết đám ô hợp kia!

Dư Tiểu Thảo nghe Lưu tổng quản kể chuyện diệt cướp sống động như thật, đôi mắt to lập tức sáng như sao. Wow! Thiếu niên anh hùng, thân thủ bất phàm, nàng nhìn thấy cao thủ sống rồi!

"Tiểu Quận vương, ngài có thể một bước qua sông, đạp tuyết vô ngân(1) không? Ngài có thể trích diệp phi hoa, lấy mạng người không? Ngài có thể ra tay một cái dời núi lấp biển, đánh đâu thắng đó không? Ngài có thể..."

(1) Đạp Tuyết Vô Ngân chính là một bộ khinh công tuyệt đỉnh, thi triển bộ pháp này, khí tức nội liễm, vô tung vô ảnh.

"Ngừng, ngừng, ngừng! Lộn xộn cái gì vậy, ngươi cho rằng cao thủ là thần tiên, không gì không thể à? Theo như người nói, một chân của cao thủ, cũng có thể hủy diệt cả tòa thành hả?" Chu Tuấn Dương thật muốn mở đầu của cô gái nhỏ này ra, nhìn thử bên trong nhét cái gì, sao có thể có suy nghĩ thái quá như vậy.

Dư Tiểu Thảo nghĩ lại thấy cũng phải, cao thủ cũng không phải bom nguyên tử. Võ công hủy thiên diệt địa, đoán chừng chỉ có ở trong tiểu thuyết võ hiệp thôi nhỉ?

Nhìn từng bắp ngô trĩu nặng trên thân cây ngô, Chu Tuấn Dương tự tay bẻ một bắp, bóc bọc lá bên ngoài ra, hạt ngô dày đặc thẳng tắp màu vàng rực, hạt hạt căng mẩy, không hề thua kém ngô Dư gia trồng ra năm ngoái chút nào.

Những người làm công ngắn hạn được thuê tới làm việc chăm chỉ cho tám trăm mẫu ngô của Quận vương gia. Tiền công đông gia cho rất cao, bẻ ngô cũng không cần kỹ thuật gì, ngay cả phụ nữ và mấy đứa bé cũng làm được. Dù sao cũng dựa theo trọng lượng ngô được hái xuống để thanh toán tiền công, làm nhiều có nhiều, sự nhiệt tình của
các lao động làm công ngắn hạn tăng lên chưa từng có. Bình thường trời chưa sáng đã xuống ruộng, đợi đến tối không thấy đường bẻ ngô nữa mới về.

Nông trang của Dư gia chỉ có hơn một trăm mẫu đất, chia cho hơn mười sáu nhà trông coi, sau khi thu hoạch tiến hành bình xét dựa theo sản lượng nhiều ít của mỗi mẫu ngô, ba người đứng đầu sẽ được thưởng lần lượt là năm lượng, ba lượng và một lượng bạc.

Tuy mẹ con quả phụ Lý được được chia không nhiều đất, nhưng sản lượng lại nằm trong ba người đứng đầu, mặc dù không phải là nhiều nhất, nhưng cũng được thưởng ba lượng bạc. Mẹ con quả phụ Lý quỳ xuống trước đông gia ngay tại chỗ. Nếu không phải nhờ có đông gia, nói không chừng lúc đầu mùa xuân, mẹ con bọn họ đã hết sạch lương thực chết đói rồi.

Hơn hai tháng nay, chẳng những lúc cày bừa vụ xuân có tiền cầm ngay, hàng tháng còn có tiền công, đi mua lương thực bên ngoài xong vẫn còn tiền dư. Hai tháng này là vào thời kì giáp hạt, mỗi ngày hai mẹ con đều có thể ăn bữa đói bữa no, đây là chuyện năm trước hoàn toàn không dám nghĩ tới. Chẳng những hai mẹ con sắc mặt hồng hào, còn mập lên một chút, không còn dáng vẻ của dân tị nạn nữa.

Cầm ba lượng bạc, quả phụ Lý thật sự không thể tin đây là sự thật! Thật sự là bạc trắng tinh này, đời này nàng ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Sau khi mừng như điên, nàng ta lại sợ hãi: Gần đây trong nông trang cũng không yên bình cho lắm, bọn họ cô nhi quả mẫu, giữ nhiêu đây bạc cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

"Đông gia, có thể đổi số bạc này thành lương thực hoặc là vải vóc bông vải giúp chúng ta không?” Quả phụ Lý cũng là một người quyết đoán, lập tức đổi bạc thành vật liệu cần thiết cho hai mẹ con.

Dư Tiểu Thảo cũng nhớ đến hoàn cảnh của hai mẹ con, nhận lấy bạc, gật đầu nói: "Được! Số bạc này ta giữ cho các ngươi trước. Đợi bông vải thu hoạch rồi, sẽ đổi thành bông vải, vải bông và lương thực phụ giúp ngươi! Nếu như hai mẹ con các ngươi cần dùng gấp, có thể tìm ta lấy bạc về..."

Nàng nhận lấy bạc ngay trước mặt của mọi người. Sau khi đám người tản đi, Tiểu Thảo lặng lẽ tìm đến quả phụ Lý, đưa thỏi bạc vào trong tay nàng ta: "Bạc, vẫn do chính ngươi giữ đi, chi tiêu cũng tiện hơn. Bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng ta giữ bạc thay ngươi, ngươi không cần lo sẽ bị những người có dụng ý xấu để mắt nữa!"

Trong lòng quả phụ Lý cực kỳ cảm động, tiểu thư đông gia thật sự là một người rất có lương tâm, lại còn hiền lành. Đi theo đông gia như vậy, là phúc của mẹ con bọn họ. Dư Tiểu Thảo không ngờ một hành động nhỏ bé không đáng kể của nàng, đổi lấy một lòng quyết đi theo của hai mẹ con bọn họ...

Dư Tiểu Thảo rất hài lòng với sản lượng ngô năm nay. Bắp ngô phổ biến hơn so với năm ngoái rất nhiều, sản lượng cũng tăng hơn so với năm ngoái không ít. Sản lượng mẫu ngô cao nhất của nông trang nhà mình đạt tới một nghìn ba trăm cân, sản lượng mỗi mẫu của ba mươi mẫu ruộng hạ đẳng kia cũng đạt tới sản lượng cao bốn trăm năm mươi cân. Sản lượng bên Dương Quận vương thấp hơn một chút, cao nhất một nghìn một trăm cân, thấp nhất tám trăm cân. Hoàng trang ở Kinh thành đều là ruộng tốt màu mỡ, sản lượng ngô trồng ra cũng cao không khác bên Dương Quận vương là mấy.

Sau khi tin tức truyền ra, toàn bộ triều đình đều sôi trào. Ở triều Đại Minh, nơi năng suất trung bình của các loại cây lương thực chỉ khoảng một hai trăm cân, sản lượng mỗi mẫu ngô tận một nghìn cân thật sự là thần thoại. Quả nhiên không hổ là cây trồng sản lượng cao Hoàng thượng vẫn tâm tâm niệm niệm tìm kiếm.

Phương Bắc bị nhân tố khí hậu và cấu tạo đất làm ảnh hưởng, sản lượng của cây lương thực phổ biến thấp hơn phương Nam. Cuộc sống của dân chúng bó buộc ăn không đủ no. Đây là một nỗi niềm Chu Quân Phàm vẫn luôn cất giấu trong lòng, có thể để dân chúng Đại Minh ăn no mặc ấm là mong muốn cả đời này của hắn. Nếu như ngô được gieo trồng phổ biến ở phương Bắc, dân chúng cũng có thể lấp no bụng, yên ổn sống qua ngày, cũng liên quan rất lớn tới sự thịnh vượng của Đại Minh.

Chu Quân Phàm quyết định năm sau sẽ mở rộng cơ sở gieo trồng ngô ở Kinh thành, bắt đầu trồng ngô và khoai tây thử nghiệm ở khu vực Đông Bắc và Tây Bắc lạnh khủng khiếp. Sau đó lấy Kinh thành, Đông Bắc và Tây Bắc làm trung tâm, lan truyền ra xung quanh. Tin rằng không tới mấy năm, việc gieo trồng ngô và khoai tây có thể phổ biến rất nhanh.

Nghĩ đến đây, Hoàng thượng long nhan vui mừng, ban thưởng hậu hĩnh cho trên dưới bộ Hộ và Dương Quận vương. Chu Tuấn Dương chẳng những nhận được hàng loạt ban thưởng, Hoàng thượng còn ban thưởng toàn bộ Đường Cổ cho hắn như là đất phong. Dĩ nhiên, lợi tức của bến cảng mới xây dựng là trực tiếp thuộc về quốc khố.

"Hoàng thượng, không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, có phải ngài ban thưởng sót một vài người có công rồi không?" Dương Quận vương nhắc nhở Hoàng thượng lần nữa trên triều đình.

Chu Quân Phàm cười híp mắt nhìn tiểu đường đệ, có phải tiểu đường đệ này của mình quá mức để ý tiểu cô nương Dư gia rồi hay không? Đối với bao nhiêu danh môn khuê tú trong Kinh, tiểu đường đệ đều mặt không đổi sắc, nhưng lại dùng mọi lo lắng cho tiểu nha đầu họ Dư kia. Chắc chắn trong đó có mờ ám!

"Trẫm biết ngươi muốn chỉ chuyện gì, không phải Dư gia có công trong việc gieo trồng ngô sao? Trẫm đang suy nghĩ, có nên phong quan cho bọn họ, để họ dốc sức vì triều đình tốt hơn hay không!" Trong lòng Chu Quân Phàm đã xác định rồi. Việc trồng ngô và khoai tây thành công không thoát khỏi liên quan tới đồng hương xuyên không nhỏ kia của hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện