Nông Viên Tự Cẩm

Đại họa


trước sau

Vất cả chịu đựng đến đầu mùa xuân, tuyết cuối cùng ngừng rơi, mặt trời vắng bóng gần hai tháng cuối cùng cũng xuất hiện. Tuyết đọng trên núi dần dần tan, từng trận gió biển rét lạnh thấu xương, trên bãi bùn và đá ngầm gần biển xuất hiện những ngư dân run bần bật kiên cường đi bắt cá trong gió rét.

“Đêm hè, đông trắng” là một câu nói khi đi biển, vì chịu ảnh hưởng của thủy triều lên xuống và nhiệt độ, mùa hè ban đêm và mùa đông ban ngày là thời điểm tốt nhất ra biển bắt hải sản. Mùa đông chủ yếu là bắt hàu biển, nhiệt độ trong mùa đông thích hợp, hàu biển rất béo, một lần thu hoạch nhiều có thể ăn trong mấy ngày liền.

Đối với người dân thôn Đông Sơn vừa trải qua một mùa đông thiếu thốn lương thực, biển khơi ban ân không khác nào đưa than ngày tuyết rơi. Mỗi người đi biển bắt hải sản mang một cái giỏ trúc hoặc giỏ trúc nhỏ, đeo trên cổ hoặc vắt ngang cánh tay, tay còn lại cầm một cái xẻng nhỏ, ở trên đá ngầm tìm kiếm “con mồi”. Cũng có thôn dân không màng nước biển rét lạnh, ở chỗ nước cạn tung lưới, một khung cảnh bận rộn.

“Tiểu Thảo, đôi ủng này của ngươi nhìn rất ấm, chống nước à?” Chu San Hô, người hẹn chị em Dư gia cùng đi bãi bùn bắt hải sản, hâm mộ nhìn đôi ủng da hươu của Tiểu Thảo. Tuy nàng ấy không nhận ra chất liệu của đôi ủng, nhưng cũng biết đây không phải đồ nhà bình thường có thể mua được.

Dư Tiểu Thảo thấy mọi người đều đi giày bông cũ nát, có người sợ đôi giày duy nhất bị nước biển làm ướt nhẹp, thậm chí chỉ đi giày rơm. Thời tiết mùa xuân se lạnh, chân bị nước biển lạnh như băng đóng băng đến đỏ bừng, có người bắt đầu nứt da rồi.

Nàng có chút ngượng ngùng mà rụt chân sau về, nhỏ giọng nói: “Năm ngoái, cha ta bắt được con hươu bán cho tửu lâu ở trấn trên. Không phải thân thể ta không tốt sao? Cha ta thu ít đi tiền da hươu, nhờ ông chủ tửu lâu làm cho một đôi ủng. Hôm nay ra biển bắt hải sản, cha ta đưa cho ta đi…”

Chu Linh Lung lặng lẽ kéo em gái về phía sau, cười cười với Tiểu Thảo: “Năm ngoái muội bệnh nặng khiến cho Liễu thẩm rất sợ hãi, muội mặc ấm chút tránh để người nhà lo lắng. San Hô, đừng nhìn chằm chằm chân người khác, chờ lần này cha trở về, bảo cha mua cho muội một đôi ủng.”

Hai chị em Chu Linh Lung là con gái của thím Phương, bạn tốt nhất của Liễu thị. Chồng của thím Phương Chu Đại Niên xuất thân là người bán hàng rong, trong nhà nuôi mấy chục con gà, hoàn cảnh gia đình cũng được tính là khá giả ở thôn Đông Sơn.

Chu San Hô chỉ lớn hơn Tiểu Thảo một tuổi, lại là một đứa trẻ hiểu chuyện: “Tỷ, muội chỉ nhìn một chút. Ủng quá đắt, giày bông nhà chúng ta cũng rất ấm. Tiền mua một đôi giày có thể mua được rất nhiều lương thực!”

“Bên kia đang thả lưới bắt cá, chúng ta qua xem một chút đi!” Dư Tiểu Thảo không muốn tiếp tục nói chuyện giày dép liền dời sang chuyện khác.

Vừa lại gần xem một chút, hóa ra là chú ba Dư Ba, và chú Xuyên Trụ rất giỏi đánh cá, bất chấp thời tiết lạnh giá vẫn tung lưới bắt cá. Trên bờ có người phụ trách giữ chặt một đầu lưới đánh cá, Dư Ba và Xuyên Trụ ở một đầu khác thay phiên chậm rãi xuống nước, đi nửa vòng tròn đến chỗ nước ngập ngang ngực liền quay lại bờ theo đường vòng cung, người còn lại nhận lấy lưới rồi hợp lực kéo lưới lên.

Mới thả một lần lưới nên cũng không thu hoạch được nhiều, ngoài một vài con cá ở ngoài, chỉ có mấy con cá nhỏ chừng bàn tay, mắc vào lưới. Hai người đàn ông vừa lên bờ, vợ họ liền vội vàng đưa canh gừng nóng bỏng. Trùm lên áo bông thật dày, uống mấy hớp canh gừng rồi lại xuống biển kéo lưới.

“Ta biết một bãi đá ngầm có vẻ kín đáo, chỉ là lúc đi qua phải cẩn thận chút, chúng ta qua bên kia xem đi!” Đây là lần đầu tiên có thủy triều từ đầu xuân tới nay, người đi bắt hải sản cũng nhiều. Ngay cả trấn trên cũng có vài nhà cầm lưới đi bắt, thử vận may. Người đứng trên bãi đá ngầm còn nhiều hơn so với hải sản, mấy đứa trẻ tìm kiếm nửa ngày cũng không thu hoạch được gì nhiều.

Dư Tiểu Liên biết chỗ em gái nói, mùa hè năm ngoái, lúc ra biển bắt hải sản còn cứu được một người. Mấy người nói nói cười cười đi đến vách đá dựng đứng bên kia, quả nhiên hải sản ở đây nhiều hơn.

“Hàu biển quả thật rất sắc, có khi chỉ cần tiếp xúc nhỏ cũng bị vỏ hàu cứa bị thương, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút. Tiểu Thảo, ngươi cùng Thạch Đầu sức yếu, nhặt những loại hải sản khác được chứ?” Chu Linh Lung dù sao cũng là chị lớn, rất biết chăm sóc các em.

Mấy người ở trên bãi đá ngầm lặng lẽ đào hàu biển, chỉ một lát sau giỏ nhỏ, thùng nhỏ đều đầy ắp. Chu San Hô cười hì hì nói: “Hôm nay thu hoạch không tệ, nếu như ngày nào cũng vậy sẽ không sợ lúc giao vụ mùa xuân bị đói bụng rồi!”

“Cha ta nói, bên này chỉ có lúc thủy triều rút, đá ngầm mới có thể hiện ra, mỗi tháng chỉ có hai lần thủy triều xuống sao có thể mỗi ngày tới. Hơn nữa, mỗi ngày đều ăn hàu biển, không sợ ăn đến chán à?” Trong lòng Dư Tiểu Liên cũng rất vui vẻ, suy nghĩ em gái có thể nấu ra những món ăn ngon nào từ hàu biển.

Trải qua mùa đông thiếu lương thực thiếu đồ ăn, Dư Tiểu Thảo đã thay đổi rất nhiều cách nấu ăn, vừa tiết kiệm lại vừa ăn ngon, trong nhà không ai không khen. Củ cải, cải trắng bình thường cũng có thể làm ra đủ loại món ăn, nói gì tới hải sản? Tiểu Liên tràn đầy mong đợi với tay nghề của nàng.

Dư Tiểu Thảo nghĩ đến mối làm ăn đầu xuân của mình và Chu tam thiếu, liền nói với hai chị em Chu Linh Lung: “Nghe nói, Chu gia trong trấn có ý định xây xưởng ở gần bến tàu, sẽ mua nhiều hàu biển. Sau này hai tỷ muội rảnh rỗi có thể đào hàu biển bán, kiếm chút bạc mua kim chỉ.”

Chu Linh Lung vừa nghe ánh mắt liền sáng lên: “Tin tức này tin được không? Bình thường những người kia thu mua hải sản, không thích mua hàu biển, giá cả luôn là thấp lại thấp. Các hương thân cũng không thích nhặt hàu biển, chỉ mong xưởng của Chu gia không mua giá quá thấp.”

Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu phụ trách nhặt những hải sản khác, trong giỏ cũng đã đầy.
Tiểu Thảo rất hài lòng với thu hoạch ngày hôm nay: Ngoài mã nha, trai xanh, ốc vặn và những hải sản nhỏ khác, nàng còn nhặt được chừng mười con nhím biển, chuẩn bị về nhà hầm canh uống, vừa tươi ngon lại bổ dưỡng. Khiến nàng vui mừng hơn là, lần này nhặt được một con hải sâm lớn. “Bảo tham sí đỗ”(1) chính là sơn hào hải vị, hải sâm tuyệt đối là thứ tốt.

(1)Bảo tham sí đỗ: Chỉ bốn loại hải sản quý gồm bào ngư, hải sâm, vây cá mập và bong bóng cá. Người Quảng Đông, Hồng Kông và Macao thường được sử dụng để làm những bữa tiệc xa hoa hoặc những món ngon đắt tiền.

Ba chị em bọn họ và hai chị em Chu gia nói nói cười cười đi trên bờ cát mềm mại, một đường đi về thôn Đông Sơn.

Còn chưa vào thôn đã thấy Xuyên Trụ thẩm vội vã chạy hướng bờ biển, thấy ba chị em Tiểu Thảo, nàng ấy lại càng nhanh chân hơn: “Tiểu Liên, Tiểu Thảo, cha các ngươi xảy ra chuyện, mau về đi!”

“Cha ta? Người xảy ra chuyện gì?” Dư Tiểu Thảo siết chặt giỏ trong tay, trong lòng một trận hoảng loạn.

Trong nhà trải qua một mùa đông túng quẫn, mấy ngày nay vất vả chờ tuyết trên núi tan, Trương thị liền thúc giục Dư Hải lên núi săn thú. Sáng sớm hôm nay, Dư Hải liền hẹn thợ săn Triệu lên núi. Đều nói đầu xuân không phải thời điểm thích hợp để săn thú, rất nhiều dã thú vào thời kỳ động dục sẽ rất hung mãnh, không lẽ…

“Cha ngươi bị gấu đen cắn, cả người máu đầm đìa, một chân cũng sắp mất rồi… Các ngươi mau về nhà xem đi!” Nghĩ đến tình cảnh bi thảm của Dư Hải, vợ Xuyên Trụ không nhịn được rùng mình một cái.

Tiểu Thạch Đầu vừa nghe liền “Oa” một tiếng khóc lên, bỏ lại giỏ rồi chạy về nhà. Chị em Dư Tiểu Thảo cố nén khủng hoảng ở trong lòng, không để ý tới hải sản trong tay, cùng nhau chạy như bay về nhà.

Chị em Chu Linh Lung tiếp được, cầm giỏ của chị em Dư gia ở trên tay, cũng vội vã đi Dư gia.

Vợ Xuyên Trụ đi theo bên cạnh hai chị em Dư gia, không nhịn được an ủi bọn nhỏ: “Các ngươi đừng nóng vội, tam đường thúc của các ngươi và Xuyên Trụ thúc đã mượn xe lừa ở thôn bên cạnh đi trấn trên mời đại phu rồi. Có lẽ vết thương của cha ngươi không nghiêm trọng như bề ngoài!”

Dư Tiểu Thảo cố nén sợ hãi và bi thương trong lòng, chân càng bước càng lớn, chạy thật nhanh. Nửa năm này, Dư Hải yêu thương chiều chuộng nàng rành rành trước mắt. Mặc dù cuộc sống kham khổ nhưng tình thương yêu nồng đậm của cha mẹ cho nàng dũng khí tiếp tục sống ở thế giới xa lạ này.

Tuy Dư Hải có chút ngu hiếu và cố chấp, nhưng trong vô tình đã trở thành người đáng tin cậy trong lòng Tiểu Thảo, là trụ cột của nhị phòng. Nàng không dám tưởng tượng, nếu như cha không còn nữa, nhị phòng ở Dư gia sẽ gặp phải tình cảnh gì.

Cha, người nghìn vạn lần không thể xảy ra chuyện! Chờ con tới cứu người! Dư Tiểu Thảo nắm chặt trong tay cọng rơm cứu mạng duy nhất - ngũ thải thạch. Nếu nó có thể dùng pháp lực còn sót lại, đưa một linh hồn ở dị thế như nàng tới trọng sinh ở thế giới này, vậy nó nhất định có biện pháp cứu cha!

[Chủ nhân, ngươi đừng lo lắng! Chỉ cần cha ngươi còn một hơi thở, bổn thần thạch có thể kéo hắn trở về từ quỷ môn quan!] Tiểu Bổ Thiên Thạch hình như cảm thấy cảm xúc bàng hoàng của nàng, thu hồi kiêu căng ngạo mạn thường ngày, trong lòng đầy tự tin bảo đảm với nàng.

Bởi vì tuyết rơi nhiều chặn đường núi, suốt mùa đông Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng không có cơ hội đi tắm ở sơn tuyền. Nhưng mà nó phát hiện trong tuyết ẩn chứa linh khí, cũng không ít hơn sơn tuyền, nên nó để Tiểu Thảo mỗi ngày nhặt lá trúc trên tuyết, hòa tan cho nó ngâm mình. Trải qua nửa năm nghỉ ngơi dưỡng sức, linh lực nó tích tụ được đủ để cứu tính mạng một người đang hấp hối.

Có Tiểu Bổ Thiên Thạch bảo đảm, bất an trong lòng Tiểu Thảo rốt cuộc buông xuống được. Mời thần linh khắp nơi phù hộ, cha nàng nhất định phải kiên trì tới lúc nàng về đến nhà đó!

Đường về nhà như dài ra. Bởi vì chạy nhanh dữ dội khiến cho ngực Dư Tiểu Thảo như muốn nổ tung, nàng há to miệng, cố gắng hô hấp. Ở trong mắt người khác, nàng hình như không thở nổi.

Dư Tiểu Liên khóc nức nở nói: “Muội muội, muội chậm một chút! Cha xảy ra chuyện, muội cũng không thể xảy ra chuyện a! Tỷ đi về trước nhìn xem, muội ở đằng sau đi chậm thôi…”

“Không… Phù phù… Không cần! Muội… Muội bình thường không vận động… Phù phù phù… Nên mới như vậy! Yên tâm... Muội biết rõ cơ thể muội… Phù phù…” Dư Tiểu Thảo không thở được, hai chân nặng nề giống như rót chì vào vậy, lại không có ý nghĩ nghỉ ngơi.

Thật vất vả mới đi tới trước cửa nhà, nàng dùng hết sức lực còn sót lại mở cánh cửa nặng nề. Trong sân chen đầy các hương thân tới giúp đỡ, thấy ba chị em Dư Tiểu Thảo liền tự động nhường ra một con đường.

“Cha!” Dư Tiểu Thảo vọt vào cửa tây phòng, dùng sức đẩy ra thân hình mập mạp của đại thẩm, nhào tới bên giường.

Khuôn mặt Dư Hải trắng bệch không có một tia huyết sắc, trên chiếc áo bông đầy những lỗ vá trên người dính đầy vết máu loang lổ, đông thành từng mảnh, từng khối cứng rắn. Bên phải quần của chàng chỉ còn mấy mảnh vải, lộ ra đùi phải máu thịt mơ hồ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện