Nông Viên Tự Cẩm

Tỉnh lại


trước sau

Dư Hải bị thương tới nay, người ngoài nhìn thương thế của chàng lúc tốt lúc xấu, mấy ngày qua luôn sốt nhẹ không dừng, có lúc nóng tới bỏng tay. Trừ người của nhị phòng, những người khác trong Dư gia đều cảm thấy chàng đã ở bên bờ vực rồi! Nhưng đến ngày thứ sáu, cuối cùng Dư Hải cũng từ trong hôn mê tỉnh lại.

Người Dư gia thật sự vui mừng cho chàng cũng chỉ có Dư lão đầu và nhị phòng. Có lẽ còn có thêm Dư Thải Điệp tính tình nhu nhược chuyện gì cũng không quan tâm nữa.

“Gia gia, cha ta đã năm ngày không ăn cơm, ta đi nấu bát mì cho cha!” Mặc dù mấy ngày nay luôn dùng nước linh thạch duy trì chức năng sinh lý cho cha, nhưng có thể ăn được chút gì đương nhiên sẽ giúp khôi phục vết thương.

Dư lão đầu gật đầu một cái, lại nói thêm: “Ừ, nấu thêm cho cha ngươi hai quả trứng chần. Tỉnh lại là tốt rồi, tổ tiên phù hộ… Buổi trưa để cho Đại Sơn đi trấn trên mời Tôn đại phu tới xem xem Đại Hải có phải qua cơn nguy hiểm rồi không!”

Trương thị trừng mắt, vừa muốn nói gì lại nuốt trở về. Nể tình ba trăm lượng bạc, ta nhịn!

“Vâng! Cảm ơn gia gia!” Dư Tiểu Thảo trả lời vang dội, cười híp mắt lại. Bữa sáng ăn bánh bột ngô tanh và canh bột đậu, đúng là không phải cho người ăn! Ăn lâu như vậy, nàng vẫn ăn không quen! Nếu ông nội đã nói, hỗn hợp bột mì trộn với bột đậu cán ra làm mì sợi, các nàng cũng có thể có một bữa ăn ngon.

“Mẹ, con cũng muốn ăn trứng chần…” Đứa con trai béo tới nỗi đôi mắt cũng sắp không nhìn rõ của nhà lão đại, ồn ào ném bánh bột ngô trong tay xuống.

Lý thị tức giận tới mức tát con một cái: “Ăn, ăn, ăn! Cũng không sợ căng bụng chết!”

Dư Tiểu Thảo cầm số bánh bột ngô được chia ôm vào trong ngực, bịt mũi ba ngụm uống sạch canh bột đậu, kéo Tiểu Liên vào phòng bếp.

Tiểu Thạch Đầu cũng học nàng, ăn nhanh bát canh bột đậu, gọi một tiếng: “Đệ giúp tỷ nhóm lửa!”

Dư Tiểu Thảo ở trong phòng bếp đi tới đi lui, phát hiện ngoài mấy củ cải bị xốp, nửa túi bột đậu và một túi bột khoai lang đỏ to, gần như không có nguyên liệu nấu ăn nào. Nàng suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Liên: “Trong nhà còn rau khô không?”

Tiểu Liên suy nghĩ một chút, nói: “Có lá khoai lang đỏ và lá củ cải phơi khô, được không?”

“Dùng lá khoai lang đỏ đi!” Dư Tiểu Thảo nhún vai, hình như không ôm hi vọng gì với chỗ nguyên liệu nấu ăn “Tiểu Liên, mì sợi chúng ta làm từ bột mì và bột đậu đi!”

“Nhị tỷ làm cơm ăn ngon nhất! Nhưng mà, bình thường người trong nhà không hay ăn bột mì, nếu như dùng nhiều nãi nãi sẽ mắng đó!”

Tiểu Thạch Đầu rất tin tưởng tay nghề của chị hai. Cậu bé cũng chấp nhận lời giải thích “tình cờ đi dạo địa phủ” của Tiểu Thảo, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ giữ bí mật. Chị hai xuống địa phủ, còn được Thần Tài coi trọng, dạy nàng cách nấu cơm làm giàu. Cái này là trong họa có phúc nhỉ?

Dư Tiểu Thảo không lạ gì với việc dùng bột đậu làm mì sợi. Kiếp trước, một khoảng thời gian rất dài sau khi cha mẹ nàng gặp tai nạn giao thông, ba chị em nàng sống rất khó khăn. Nàng đã sớm quen với việc dùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản làm ra thức ăn ngon.

Dư Tiểu Thảo cười nhéo mũi Tiểu Thạch Đầu, nói: “Yên tâm đi! Không tốn nhiều bột mì đâu, hơn nữa chúng ta cũng có thể được hưởng ké một chút đó!”

Nàng vừa nói vừa ngâm lá khoai lang đỏ ở trong nước, chuẩn bị làm mềm rồi bỏ vào trong nồi mì sợi. Sau đó thành thạo múc ra nửa gáo bột đậu, lại múc từ trong túi trong giỏ treo trên xà nhà một bát bột mì. Bột mì trong túi vốn không nhiều, một bát này làm bột mì trong túi ít đi gần nửa.

Tiểu Liên mở to hai mắt, có vẻ kinh hoảng nói: “Một bát mì dùng nhiều bột mì như vậy? Nếu như nãi nãi biết được, sẽ mắng chửi người…”

“Để bà ta mắng thôi! Dù sao chúng ta có làm tốt đến mấy bà ta cũng sẽ tìm mọi cách nói chúng ta không đúng. Bà ta thích mắng thì cứ để bà ta mắng đi, chúng ta coi như không nghe thấy là được!” Tiểu Thảo đổ chút nước linh thạch vào trong chậu, bắt đầu nhào nặn hỗn hợp bột mì và bột đậu.

Dư Tiểu Liên nhìn em gái thành thạo cán bột, động tác còn thành thạo hơn tài nấu nướng của mẹ. Chỉ chốc lát Tiểu Thảo đã cán cục bột thành một hình tròn thật to, rải chút bột đậu lên trên phòng ngừa bị dính, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mì sợi không thể quá mỏng, mỏng sẽ dễ bị nhão!”

Nàng cắt hình tròn thành những sợi mì bằng nhau, sợi bột đậu không thể cắt quá rộng, thích hợp ăn dày, mì sợi có thể nấu chín mềm là tốt nhất, không cần để ý có dài hay không.

“Nhị tỷ, nhìn có vẻ ăn rất ngon!” Tiểu Thạch Đầu phấn khích nhìn từng sợi mì lớn như nhau, từng sợi từng sợi hiện lên màu vàng nhàn nhạt, nhịn không được nuốt nước miếng.

Dư Tiểu Thảo véo khuôn mặt của cậu bé, để lại ít bột mì trắng trắng, hé miệng cười cười, cúi đầu thái hành lá và rau khô đã ngâm.

Nàng nhìn thoáng qua giỏ đựng bột mì, phát hiện ở trong có một miếng thịt khô béo, tự ý cầm xuống, xoa miếng thịt khô một lần ở trong nồi sắt đã nóng, trong nồi lập tức nổi lên một lớp mỡ bóng loáng.

Tiểu Thảo nhìn miếng thịt khô không có thay đổi gì, lại bỏ lại vào trong giỏ, để cho Tiểu Liên treo giỏ lên, nhanh tay xào hành lá và rau khô đã cắt, lại thêm chút muối.

Hành lá bay lên hương thơm trong mỡ lợn, tỏa ra mùi thơm mê người. Tiểu Thạch Đầu hít một hơi thật dài, chép miệng nói: “Thơm quá đi, nước miếng cũng chảy ra rồi!”

Từ sau khi ăn mấy cái sủi cảo ngày tết, bữa cơm trong Dư gia vẫn là thức ăn thô, hơn nữa mặc kệ no hay không, chứ đừng nói đến dầu mỡ. Với Tiểu Thạch Đầu năm ngoái hay trộm một ít đồ cải thiện bữa ăn mà nói, có thể ăn mì sợi làm từ bột mì và bột đậu đã là một chuyện rất hạnh phúc.

Trương
thị ăn xong bữa sáng đang ở trong sân phơi nắng, ngửi thấy mùi mỡ lợn, vụt một tiếng xông vào. Bà ta nhanh tay tháo giỏ xuống, cẩn thận kiểm tra miếng thịt khô lớn bằng bàn tay, lại nhìn thoáng qua nồi, không phát hiện gì, không có chuyện gì bèn gây sự: “Nấu một bát mì cần cán nhiều mì sợi như vậy à? Mấy đứa phá của các ngươi, của cải đều bị các ngươi gặm hết!”

Tiểu Thảo chỉ chỉ sợi mì đậu trên thớt, nói: “Lần đầu con làm mì sợi, không đo chính xác lượng dùng. Nhưng mà, trong mì sợi có một nửa là bột đậu, không dùng bao nhiêu bột mì.”

Trương thị lại xách túi đựng bột mì lên nhìn, phát hiện bên trong còn một ít bột mì, mà mì sợi lại màu vàng, có mùi đậu, chỉ lải nhải cất giỏ rồi đi ra ngoài.

Nước trong nồi sôi, Dư Tiểu Thảo giũ mì sợi bỏ vào trong nồi, lại đập vào hai quả trứng gà, đậy nắp nồi nấu một lúc lâu, cho tới lúc mì đậu dính vào nồi mới nhấc nồi ra.

Dư Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Thạch Đầu không dám nhìn thẳng mì sợi dính dính vào nhau, nhỏ giọng nói: “Có phải nấu hơi lâu không?”

Tiểu Thảo gắp cho cậu bé một bát, cười nói: “Nếm thử xem tay nghề của tỷ tỷ thế nào?”

Tiểu Thạch Đầu thổi thổi, gắp một gắp bỏ vào miệng, nhai nhai, đôi mắt đen nhánh sáng lên, mặc kệ mì nóng lại gắp một miếng, vừa ăn miệng không rõ luôn miệng khen: “Ngon thật, ngon quá! Ăn ngon hơn mì sợi nhiều!”

Tiểu Thảo lại nhặt một cái củ cải không héo lắm, cẩn thận cắt nhỏ, trộn rau. Mì đậu không cần phối với đồ ăn cao sang gì, nộm củ cải hoặc cải trắng cay là vừa ngon.

Tiểu Thảo lại múc cho Tiểu Thạch Đầu một muỗng mì đậu, mình và Tiểu Liên cũng ăn một bát, ở trong phòng bếp tây phòng ăn rất vui vẻ. Mì sợi ăn cùng chút thức ăn, nguyên liệu nấu ăn đơn giản, gia vị cũng không đầy đủ, nhưng mà nhờ vào tay nghề của Tiểu Thảo và vị của nước linh thạch, khiến cho ba đứa nhỏ ăn tới mức suýt nuốt lưỡi vào.

Khi Lý thị ngửi thấy mùi thơm, mang con trai tới, ba chị em đã ăn hết mì đậu rồi, chỉ còn lại một bát mì lớn để lại cho Dư Hải, bát cũng đã rửa xong rồi.

“Hai đứa nhóc chết bầm này, nhất định trốn trong bếp ăn trộm mì sợi, còn hay không, lấy cho Hắc Tử ca các ngươi một bát!” Lý thị mở nồi ra, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm bát mì sợi.

“Hết rồi, bột mì trong nhà có ít, gia gia bảo nấu cho cha một bát mì, chúng ta đâu dám nấu nhiều? Nãi nãi còn không lột da chúng ta ra? Ấy, bát mì này Thạch Đầu thèm đến nhỏ nước miếng cũng không dám ăn một miếng!” Dư Tiểu Thảo một biểu cảm “Không tin tự ngươi nhìn đi.”

Lý thị không tin, lục soát khắp nơi trong bếp, không tim được gì, nhìn chằm chằm bát mì đậu kia: “Cha ngươi bị thương vừa tỉnh, nào có bụng dạ ăn nhiều như vậy? Chia một nửa cho Hắc Tử…” vừa nói vừa muốn ra tay cầm bát mì sợi đi.

Dư Tiểu Thảo nhanh tay lẹ mắt bưng bát mì sợi, chạy ra khỏi phòng bếp, trong miệng kêu: “Cha ta suốt năm ngày không ăn gì, ăn nhiều một chút có thể hồi phục vết thương nhanh hơn… Gia gia, gia gia! Hắc Tử ca cướp mì sợi chúng cháu làm cho cha…”

Thấy Hắc Tử đưa tay muốn cướp bát mì trong tay nàng, Dư Tiểu Thảo cao giọng, quát về trong viện. Hắc Tử không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông nội trợn mắt, cậu ta hoảng sợ vội vàng rụt tay về, để cho Tiểu Thảo chạy đi dưới tầm mắt của cậu ta.

Lúc này Dư lão đầu đang ở trong sân sửa lưới đánh cá, Dư Tiểu Thảo chạy ra từ phòng bếp, biết mẹ con Lý thị không dám trắng trợn cướp bát mì trong tay nàng ở trong sân, đắc ý quay đầu nhìn bọn họ một cái, rồi bưng bát vào trong nhà.

Trong nhà, Liễu thị đang dùng muỗng giúp cha Tiểu Thảo uống nước. Trên mặt Dư Hải đỏ ứng, hiển nhiên còn sốt cao chưa dừng. Chàng đành nhờ tay Liễu thị, chậm rãi uống nước linh thạch. Liễu thị cẩn thận lau nước bên khóe miệng chồng mình, trên khuôn mặt khô gầy tái nhợt tràn đầy ôn nhu. Hai người khá im lặng, thỉnh thoảng nhìn nhau, giống như trên thế giới này chỉ còn hai người bọn họ…

Nhất thời, Tiểu Thảo cảm thấy cắt ngang hai người này là một tội lỗi khó tha thứ. Liễu thị nhận thấy nàng đến, thấy bát mì sợi trên tay Tiểu Thảo, trong mắt nàng ấy tràn đầy kinh ngạc. Trong quá khứ, người của nhị phòng mà bỏ qua giờ cơm, phải nhịn đói tới bữa cơm tiếp theo, trước nay chưa từng có ngoại lệ. Một bát mì sợi bóng loáng thơm lừng này, hiển nhiên không phải là bữa sáng…

Tiểu Liên như nhìn thấy nghi ngờ trong mắt mẹ mình, cười nói: “Gia gia nghe nói cha tỉnh, để cho bọn con làm đó. Tiểu Thảo cố ý làm nhiều, mẹ, người cũng ăn chút đi!”

Mì đậu tuy rằng cho thêm bột đậu, phần lớn lại là bột mì, còn có váng mỡ hiếm có. Liễu thị hiển nhiên luyến tiếc không ăn, muốn cho các con ăn trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện