Nông Viên Tự Cẩm

Tiều tụy


trước sau

Hai ông già đã thất tuần, vậy mà lại tranh đoạt giống như trẻ nhỏ vì một con cá ở trước công chúng. Nhóm tiên sinh đang dùng cơm trong nhà ăn nhìn thấy một thế hệ danh nho như vậy, hình tượng cao lớn trong lòng ầm ầm sập xuống. Trời ạ! Đây là Viện trưởng Viên cao cao tại thượng, thần bí khó lường sao? Rõ ràng là một lão ngoan đồng thì có!

Thừa dịp hai lão bạn ngươi đẩy ta chắn không chú ý, Giám viện Mạnh cũng thò qua, vừa mới nếm một miếng thịt đầu heo, đã bị hai bạn già nhanh chóng đẩy ra. Viên đại nho tức giận đến mức mặt đỏ lên, miệng lập tức ồn ào: "Được nha! Các ngươi đều cướp thức ăn ngon của ta, lão phu! Lão phu muốn tuyệt giao với các người!"

Cha con Tiểu Thảo đều nhìn đến choáng váng, nếu không phải đang ở thư viện Vinh Hiên, nàng đã cho rằng Viên đại nho là do người giả mạo rồi. Đây... Ba người đứng đầu thư viện Vinh Hiên này, nếu chỉ vì món kho không đáng giá nàng mang đến mà trở mặt, vậy tội lỗi nàng phạm phải có thể to lắm.

Nàng vội vàng tiến lên, khuyên nhủ: "Viện trưởng Viên bớt giận, nếu ngài không chê, mỗi lần đưa Tiểu Thạch Đầu trở về nghỉ ngơi, ta đều sẽ mang cho người chút đồ ăn sáng đơn giản đến đây..."

Viện trưởng Viên chỉ chờ những lời này của nàng, nghe vậy chuyển từ giận thành vui nói: "Nha đầu ngoan, lão phu không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là người có tâm! Thư hầu, ngươi ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đưa Dư Phàm đến nơi nghỉ ngơi của lớp vỡ lòng sắp xếp đi."

Thư hầu hơi hơi kinh ngạc, một học sinh nho nhỏ lớp vỡ lòng nhập học mà còn bắt trợ thủ của Viện trưởng như hắn tự mình sắp xếp? Đủ thấy Viện trưởng đại nhân coi trọng tiểu tử này cỡ nào!

Trong lòng tuy rằng kinh ngạc nhứng trên mặt lại không toát ra dù chỉ nửa điểm, hắn lên tiếng trả lời "Dạ", sau đó nói với ba người cha con Dư Hải: "Mời đi theo ta!"

Thư hầu tiên sinh bên cạnh Viện trưởng đại nhân vậy mà lại đích thân tới lớp vỡ lòng, tự mình giúp một học sinh mới tên "Dư Phàm" làm thủ tục nhập học, lại dẫn cậu bé đi đến sắp xếp lại khu nghỉ ngơi. Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp thư viện Vinh Hiên, tất cả mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể để hắn tự mình đại giá.

Tiểu Thạch Đầu không biết ngày đầu tiên mình vừa đến thư viện, danh tiếng đã truyền ra ngoài. Cậu vẫn đang vui vẻ đặt tay nải nhỏ của mình lên trên giường ở khu nghỉ ngơi, tay vuốt chăn đệm mềm mại mới tinh, nhìn đến án thư, ghế đầy đủ mọi thứ, tức khắc cảm thấy có thể sinh hoạt học tập trong hoàn cảnh thoải mái như thế là chuyện vinh hạnh cỡ nào. Cậu bé âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khắc khổ nỗ lực, không để cha mẹ và tỷ tỷ thất vọng!

Tiểu Thảo thấy em trai vào trong tẩm xá học sinh, một người chừng mười mấy tuổi, một người khác nhỏ hơn một chút cũng phải bảy tám tuổi, nhìn thấy quần áo rách rưới trên người nàng và cha, trong mắt cũng không hề có vẻ coi khinh. Tuổi còn nhỏ nhưng lại có thái độ tốt, không kiêu không nóng nảy, những lo lắng trong lòng nàng cũng buông xuống hơn nửa.

Tiểu Thạch Đầu bên này mới vừa sắp xếp ổn thỏa, Tiền Văn đã bưng một bát sứ tới, đi vào từ bên ngoài. Hai học sinh nhỏ lớp vỡ lòng cũng vội đứng dậy chào hỏi đàn anh.

Tiền Văn gật gật đầu hiền lành với hai người, nói với Tiểu Thạch Đầu: "Huynh lấy chút đồ ăn cho đệ, mau ăn đi, lát nữa còn có giờ học. Lớp vỡ lòng đã khai giảng được gần một tháng, nếu đệ có gì không biết thì đến tìm ta. Ta ở tại phòng thứ ba dãy phòng bên trái kia."

Tiểu Thạch Đầu vừa nghe mình đã chậm chương trình học gần một tháng, trong lòng rất thấp thỏm, vừa nghe Tiền Văn nói như vậy, gật đầu nói: "Cảm ơn Tiểu Văn ca, đệ sẽ thường xuyên tìm huynh thỉnh giáo, huynh đừng chê đệ phiền là được! Buổi sáng đệ đã ăn cơm, chỗ đồ ăn này huynh mang về tự mình ăn đi!"

"Cơm chiều phải giờ Thân mới bắt đầu. Buổi sáng đệ ăn quá sớm, bây giờ không ăn chút, sao có thể chịu đựng đến buổi chiều? Nếu đói bụng, đọc sách cũng không vào!" Tiền Văn đẩy bát sứ đến trước mặt Thạch Đầu, thúc giục nói: "Mau ăn đi!"

Tiểu Thảo thấy trong chén là nửa bát cơm gạo trắng trộn lẫn ngô nấu thành, mặt trên tuy rằng chỉ là củ cải trắng, rau xào bỏ không ít dầu, cũng theo kịp tiêu chuẩn sinh hoạt của nhà bình thường. Nàng đột nhiên hỏi: "Tiểu Văn ca, một phần đồ ăn như vậy, cần mấy văn tiền?"

"Cơm tẻ thêm ngô giống như vậy, cả đồ ăn chay, chỉ cần một văn tiền là được. Nếu nguyên cơm tẻ, đồ ăn giống vậy cần hai văn tiền. Nếu là cơm tẻ thêm món ăn mặn, cần năm văn tiền... Ăn không quen cơm, có thể đổi thành màn thầu, có bột mỳ, cũng có bột hỗn hợp..." Tiền Văn biết ý của nàng, nên nói toàn bộ giá đồ ăn trong nhà ăn cho nàng nghe.

Cái gọi là "Ở nhà nghèo ra đường giàu", Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không để em trai đi học bên ngoài phải chịu thiệt thòi, năm ngày nghỉ hai ngày, một ngày để lại tám văn tiền cơm cho cậu bé, cũng cho thêm mười văn tiền tiêu vặt, đếm năm mươi văn tiền đưa cho Tiểu Thạch Đầu.

Tiền Văn thấy vậy hơi hơi có chút kinh ngạc, năm ngày sinh hoạt phí của hắn nhiều lắm cũng chỉ ba bốn mươi văn tiền, điều kiện sinh hoạt xa xa cũng không bằng Tiểu Thảo nhà bọn họ, vậy mà lại chịu được như vậy.

Tiểu Thạch Đầu nhìn chuỗi tiền tỷ tỷ đưa qua, sống chết không muốn nhận: "Nhị tỷ, mỗi ngày hai văn tiền đã đủ ăn cơm, cho đệ nhiều tiền như vậy để làm gì? Nhà ta lại không giàu có, vì kiếm tiền cho đệ nộp lễ vật bái sư, người trong nhà đã phải bận đến chân không chạm đất. Năm ngày cho đệ mười văn tiền là đủ rồi!"

Tiểu Thảo kéo cậu bé sang một bên, kín đáo đưa chuỗi tiền cho cậu, nói: "Đệ cứ cầm tiền trước, dùng không hết cứ giữ lại mua giấy bút. Thạch Đầu, đúng lúc đệ đang lớn, không cần suy nghĩ tiết kiệm tiền, thỉnh thoảng ăn một bữa ngon cũng tốt! Bản lĩnh của nhị tỷ đệ, đệ cũng không phải không biết, mỗi ngày tiền bán món kho cũng đủ người một nhà chi tiêu. Mau cầm, nếu không nhị tỷ sẽ tức giận..."

Tiểu Thạch Đầu hồng con mắt nhận lấy chuỗi tiền, hít hít cái mũi nói: "Cha, nhị tỷ! Hai
người yên tâm, con sẽ đọc sách thật giỏi..."

"Đọc sách dĩ nhiên quan trọng, thân thể càng quan trọng hơn! Đệ tuổi còn nhỏ, chưa bao giờ rời nhà, phải tự biết chăm sóc bản thân mình, khi thời tiết thay đổi nhớ phải mặc thêm quần áo..." Đôi mắt Tiểu Thảo cũng ê ẩm, giống như lại trở về kiếp trước, em trai đến nơi khác học tập, nàng lại phải trông coi cửa hàng món kho không thể đưa tiễn, không yên tâm và vướng bận tràn đầy trong lòng, đều hóa thành từng tiếng dặn dò.

Tiểu Thạch Đầu lau lau nước mắt, muốn dùng cười nói hóa giải không ưu buồn: "Nhị tỷ, tỷ quả nhiên là nữ nhi của mẹ, lời nói đều giống nhau như đúc!"

Dư Hải miễn cưỡng cười nói: "Còn không phải mẹ con và nhị tỷ con đều nhớ mong con, không yên tâm con... Được rồi, con mau ăn cơm, giờ học đầu tiên cũng không nên đến trễ."

Lại ôm quyền về phía Tiền Văn, trịnh trọng nói: "Tiểu Văn à, Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, lại mới đến, mong ngươi giúp đỡ chăm sóc nhiều chút."

Tiền Văn vội khom người đáp lễ lại, cười nói: "Đại Hải thúc, ngài không nói ta cũng sẽ như vậy! Yên tâm đi, trong thư viện, ngoại trừ tiên sinh dạy học, mỗi phòng dạy đều có người chuyên môn phụ trách sinh hoạt của học sinh. Trong thư viện còn trang bị đại phu chuyên chức, bị đau đầu nhức óc có thể tiếp nhận chẩn trị miễn phí... Đại Hải thúc, Thạch Đầu có khả năng như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu!"

Tiểu Thảo đôi mắt hồng hồng đi ra từ trong thư viện Vinh Hiên, từ khi xuyên đến thế giới xa lạ này, đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện này vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng.

Khi nàng nằm trên giường, cậu giúp nàng tìm trứng chim, nói giỡn với nàng; Khi đào rau dại, xách theo rổ nhỏ, làm còn hăng say hơn nàng; Đi bến tàu bán món kho, cũng luôn là cậu bé ở bên cạnh nàng...

Ở trong lòng nàng sớm đã coi Tiểu Thạch Đầu như em trai ruột của mình, bây giờ nghĩ đến cậu bé mới sáu tuổi mà phải đi học một mình ở trong trấn, trong lòng lại muôn vàn lo lắng, tất cả đều không yên lòng.

Trong lòng Dư Hải rất vui mừng đối với tình thâm của chị em các nàng, trấn an nói: "Thảo Nhi, đừng khổ sở nữa, năm ngày sau không phải lại có thể nhìn thấy Thạch Đầu sao? Đến lúc đó chúng ta sớm tới đón hắn! Không phải con nói muốn đi đến chợ trâu ngựa nhìn xem sao, đi nhanh đi!"

Tiểu Thảo lau đi nước mắt trong mắt, hít hít mũi, lên tinh thần nói: "Trước tiên tới cửa hàng đồ gỗ thăm đại ca đi... Mẹ làm giày, chúng ta mang cho ca ca đi."

Hai cha con vòng đến trên đường chính, đi vào chương nhớ cửa hàng đồ gỗ. Có lẽ là có Dư Hải ở đay, tiểu sắc mặt nhị trong tiệm tuy rằng rất khó xem, lại không có làm khó dễ bọn họ, trực tiếp gọi luôn Dư Hàng ra ngoài.

Mấy ngày không gặp, Tiểu Thảo cảm giác ca ca giống như càng gầy, sắc mặt khô vàng đầy mỏi mệt. Tuy rằng đã cố gắng nâng cao tinh thần trước mặt bọn họ nhưng vẫn nhìn ra mệt mỏi của cậu.

"Ca, học nghề ở đây rất mệt sao? Hay là thân thể không thoải mái? Sắc mặt nhìn huynh nhìn không tốt lắm..." Tiểu Thảo có chút lo lắng hỏi. Dư Hàng rốt cuộc mới mười một mười hai tuổi tuổi, cửa hàng đồ gỗ đều là làm việc thể lực, với cậu đúng thật là đã cố gắng hết sức rồi.

Dư Hàng hiểu chuyện lại sợ người trong nhà lo lắng, cười chẳng hề để ý, mở miệng nói: "Mấy ngày nay việc làm ăn trong tiện rất tố, ngay cả đại sư phụ cũng phỉa tăng ca làm thêm giờ, huynh chẳng qua chỉ phụ giúp, nghỉ ngơi muộn một chút. Chờ qua thời gian này sẽ tốt thôi!"

Dư Hải nhìn con trai giống như một ông cụ non, thở dài thật sâu, muốn nói gì lại do dự một lát rồi lại nuốt trở vào. Tiểu Thảo nhìn cha, nói: "Cha, bây giờ nhà chúng ta mỗi ngày thu vào không tồi, cũng thiếu người giúp đỡ, hay là đưa đại ca trở về đi."

Dư Hàng không chờ cha mở miệng, đã cướp nói: "Nhị muội, huynh thật không có việc gì! Có đại sư phụ nào không đi lên từ học nghề cơ chứ? Chờ chịu đựng hai năm nữa người mới tới, bắt đầu học nghề mộc thì tốt rồi. Đừng lo lắng, thân thể đại ca rất tốt!"

Tiểu Thảo cầm tay nải trong tay, nhét vào trong tay anh trai, nói: "Ca, đây là giày mẹ vội vàng làm cho huynh, còn có một trăm văn tiền, huynh cầm lấy..."

Dư Hàng cúi đầu nhìn thoáng qua mũi giày đã lộ ngón chân của mình, vội nói: "Giày huynh nhận, tiền muội mang về đi! Trong nhà cũng không dư dả gì, ta ở chỗ này có ăn có uống, không có gì cần dùng tiền cả."

Tiểu Thảo kiên quyết cầm sâu tiền đồng kia mạnh mẽ nhắt vào tay cậu, nói: "Bây giờ muội và Tiểu Liên thay phiên đến bến tàu bán đồ ăn sáng, làm ăn cũng không tệ lắm. Trong nhà không khó khăn như huynh tưởng tượng đâu, chúng ta chỉ cố gắng mấy ngày đã đủ một tháng học phí của Tiểu Thạch Đầu, huống chi một trăm văn tiền này của huynh? Rời nhà ở bên ngoài, trong tay vẫn nên có chút tiền phòng thân."

Dư Hải cũng khuyên: "Muội muội con nói đúng đấy, cầm đi! Con đang tuổi ăn tuổi lớn, mua chút ăn để đó, đói bụng có thể ăn thêm một chút... Không làm phiền con nữa, nhanh đi vào trong đi thôi."

Đi ra từ cửa hàng đồ gỗ, nửa ngày cha con hai vẫn không nói chuyện, khi sắp tới chợ trâu ngựa, Tiểu Thảo mới nói: "Cha, thêm một thời gian nữa, đưa đại ca trở về đi. Cuộc sống học nghề cũng không dễ dàng gì..."

Dư Hải gật gật đầu "Ừ" một tiếng, cũng không nói thêm một câu, chỉ không ngừng thở dài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện