Dư Hải sợ đứa con gái gan lớn hơn trời của mình sẽ nói ra yêu cầu không an phận gì đó, vội vàng trả lời thay nàng: "Tiểu nữ tay nghề tầm thường, có thể được đại nhân thưởng thức là phúc của nàng, không đảm đương nổi ban thưởng của đại nhân!"Thái thượng hoàng lúc này long tâm đang vui vẻ, vuốt bộ râu hoa râm của mình, ánh mắt nhìn về phía Dư Tiểu Thảo giống như một con cáo già đang rình rập con mồi: "Từ trước đến giờ gia nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, nói thưởng thì phải thưởng! Tiểu nha đầu, muốn cái gì cứ việc nói, không có cái gì gia không làm được!"Dư Tiểu Thảo thấy tính tình lão ngoan đồng của đối phương lại nổi lên, lúc này rõ ràng đã quên vết sẹo đau, lá gan lại to ra rồi, bẹp bẹp miệng nói: "Ngũ gia ngài khoe khoang có hơi quá rồi!"Thái thượng hoàng dùng ánh mắt ngăn cản thống lĩnh thị vệ đang tức giận, dáng vẻ vẫn cười ha hả: "Nha đầu, ngươi nói một chút, Ngũ gia khoác lác cái gì?"Dư Tiểu Thảo thấy Ngũ gia cũng không có dấu hiệu nổi giận, cho cha của mình một ánh mắt trấn an, cười đến vô cùng ngây thơ nói: "Ngũ gia, vừa rồi ngài nói ta muốn cái gì ngài cũng có thể thượng cho ta.
Thượng Phương Bảo Kiếm trên đánh quân dưới đánh triều thần, có thể tiền trảm hậu tấu, ngài có không? Kim bài miễn tử có thể miễn tội chết ba lần, ngài có không? Như ngọc bội, lệnh bài gì đó ở trên người Hoàng thượng, ngài có không?""Tiểu Thảo! Không thể nói bừa!" Dư Hải nghe thấy lời nói của con gái, sắp ngất đi.Thái thượng hoàng không thèm để ý khoát khoát tay, nói: "Đồng ngôn vô kỵ(1)! Tiểu nha đầu, ngươi đọc sách đến nghiện rồi hả? Đại Minh triều có Thượng Phương Bảo Kiếm, kim bài miễn tử hay sao? Nếu có, Ngũ gia nhất định có thể lấy được cho ngươi!"(1)Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ nhỏ nói chuyện không biết kiêng kỵDư Tiểu Thảo thấy cha bị dọa sợ đến môi tái mét, cho nên không khiên chiến trái tim nhỏ của cha nữa, nàng ngại ngùng cười, nói: "Đúng mà! Những tiên sinh kể chuyện cổ tích đều nói như vậy mà? Thì ra mấy thứ trong sách đều là lừa gạt người ta!""Cũng không nhất định đều là gạt người, trong dã sử từng viết là Long Thủ trượng của Lão Thái Quân có thể trên đánh quân dưới đánh triều thần! Ừ, ừ! Quả thực là có thể đốc thúc bề trên..." Thái thượng hoàng rơi vào trầm tư: Có nên cho tiểu tử thúi kia một chút quản thúc hay không đây?Hình như huyện lệnh Ngô nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, cẩn thận nói: "Ngũ gia! Dã sử dù sao cũng chỉ là dã sử, chưa chắc ăn khớp với sự kiện lịch sử.
Hơn nữa, ban cho bề tôi quyền lợi “Trên đánh quân dưới đánh triều thần”, chẳng qua là vì Tống triều hoàng đế rất hiểu tính cách của con cháu mình, cần bề trên đôn đốc và thúc giục.
Đương kim Thánh thượng anh minh thần vũ, cần gì phải uổng công vô ích?"Vỗ mông ngựa thế này! Thái thượng hoàng vui mừng trong lòng, tiểu tử thúi nhà mình mặc dù lúc kế vị không phục, nhưng hắn làm hoàng đế mạnh hơn mình.
Dân gian nói mình là Hoàng đế trên lưng ngựa, chỉ thích hợp tranh đấu giành thiên hạ, tiểu tử thúi nhà ông đừng thấy có một đống lớn tật xấu, trông giữ giang sơn thành thạo hơn ông nhiều!"Tốt lắm, không nói tới những chuyện này làm gì! Tiểu nha đầu, ban thưởng lần này, cuối cùng ngươi có muốn hay là không?" Thái thượng hoàng nhớ về mùi vị của đầu heo kho, con ngươi xoay chuyển.Dư Tiểu Thảo dưới ánh mắt cảnh cáo của huyện lệnh Ngô và thống lĩnh thị vệ, không dám lỗ mãng, đàng hoàng nói: "Ngũ gia, ngài cứ tùy tiện thưởng chút gì đó đi! Ta không kén chọn!""Ha ha! Hay cho câu không kén chọn!" Thái thượng hoàng cười to, nói, “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật hợp với tính tình của gia, hay là...!Ta nhận ngươi làm cháu nuôi nhé...""Không được đâu!""Ngũ gia, mong ngài suy nghĩ kỹ..."Ngô huyện lệnh, Đại tổng quản và Thống lĩnh thị vệ không hẹn mà cùng lên tiếng ngăn cản.Nói đùa à! Cháu gái nuôi mà Thái thượng hoàng nhận, ít nhất cũng là làm một Quận chúa.
Một tiểu nha đầu xuất thân nông thôn, chỉ vì làm được hai đĩa đồ ăn hợp với khẩu vị của Thái thượng hoàng, đã có thể một bước lên trời lên làm Quận chúa.
Truyền đi, chẳng phải là để cho người ta lên án hay sao?Dư Tiểu Thảo đã đoán ra thân phận của Ngũ gia được tám chín phần, làm sao dám làm cháu gái nuôi gì đó của người ta? Vội vàng lên tiếng nói: "Ngũ gia, dân nữ không trèo cao nổi! Hay là thưởng các loại vàng thật bạc trắng một chút, thực tế một chút.
Ha ha!"Chu tam thiếu vừa đi vào từ bên ngoài, trùng hợp thấy dáng vẻ mặt dày muốn ban thưởng của Dư Tiểu Thảo, buồn cười hơn là, hết lần này tới lần khác lại cảm thấy rất đáng yêu.Thái thượng hoàng cảm thấy mình nhận một đứa cháu gái nuôi có gì đáng giá ngạc nhiên đâu chứ? Vì sao đều phản đối vậy? Đấy! Nhìn mà xem! Làm hoàng đế cũng không thể tiêu dao tự tại.
Bây giờ không làm hoàng đế nữa, tại sao vẫn không được tự do chứ!Ông chặn lại một cỗ tức giận, nhìn nhìn trên người mình, tiện tay tháo ngọc bội Dương Chi bên hông xuống, đưa tới cho Dư Tiểu Thảo, nghiêm mặt nói: "Thưởng ngươi, cầm đi chơi đi!""Đa tạ Ngũ gia! Dân nữ nhất định sẽ lấy ngọc bội này làm bảo vật truyền gia, truyền trai không truyền gái, để cho con cháu đời sau sẽ luôn luôn ghi nhớ ân huệ của Ngũ gia!" Woa! Woa! Phát tài lớn rồi! Ngọc Dương Chi chính gốc đấy! Nếu như ở hiện đại, chắc chắn sẽ có giá trị liên thành!Thái thượng hoàng lập tức bị nàng chọc cười, mây đen trên mặt tản đi, cười nói: "Vẫn là tiểu nha đầu ngươi biết nhìn hàng! Đây chính là Dương Chi tử ngọc thứ thiệt, làm bảo vật truyền gia tuyệt đối không ai dám chế giễu! Được rồi, tiểu nha đầu! Công thức làm thịt đầu heo kho của ngươi, không phải là công thức bí truyền không truyền ra ngoài chứ?""Ngũ gia, nếu như ngài không chê món kho của dân nữ kỹ thuật tầm thường, dân nữ nguyện ý hiến tặng công thức cho Ngũ gia ngài!" Công thức cho dù có quý giá, cũng không thể chống lại một miếng bội được Dương Chi ngọc! Hơn nữa, người quyền quý nhìn trúng công thức của ngươi, muốn giấu giếm cũng phải suy xét thật kỹ mới được!"Nhưng mà...!Sau này dân nữ còn có thể bán món kho hay không?" Dư Tiểu Thảo không muốn buông tha thị trường bến tàu, mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng đã giúp các nàng vượt qua thời khắc khó khăn nhất.Thái thượng hoàng cười nói: "Ngươi bán món kho của ngươi! Ngũ gia ta cũng không lấy công thức của ngươi để làm ăn!"Dư Tiểu Thảo cầm giấy bút lên, mới nhớ tới mình sẽ không biết viết chữ phồn thể.
Nhưng mà, thật may là thân chủ là một người không biết chữ.
Nàng lúng túng cầm bút lông, dùng ánh