"Bây giờ nhiệt độ càng lúc càng ấm lên, đừng để trong thời gian quá lâu.
Hôm nay ta mang vịt cho Chu tam thiếu ăn thử, nếu hắn cảm thấy ngon, thì mới nói chuyện hợp tác!” Dư Tiểu Thảo cười nhàn nhạt nói.“Tốt, tốt! Thẩm cũng không chậm trễ thời gian của ngươi, đi sớm về sớm, thẩm chờ tin tốt của ngươi!” Trong lòng Mao thị rất ngạc nhiên, nhanh như vậy Tiểu Thảo đã nghĩ ra công thức nấu ăn mới, cũng mong ông chủ Trân Tu Lâu có thể nhìn trúng công thức nấu ăn của Tiểu Thảo, số vịt khó bán của nhà nàng ta có thể bán được giá cao.Hai chị em vẫy tay chào Mao thị, đuổi con lừa nhỏ “Đi nào, đi nào!” đi ra cửa thôn.“Ôi chao! Đây không phải hai khuê nữ sinh đôi nhà Đại Hải sao! Đi đâu thế? Nếu như đi thị trấn, cho đại nương đi nhờ một đoạn đường được không?” Giọng nói chua ngoa kì quái này khiến cho người nghe cảm thấy không thoải mái.Tiểu Thảo tập trung tinh thần nhìn lại, hóa ra là Hùng thị bình thường vẫn hay chơi với Lý thị.
Quả nhiên dáng người không phụ lòng họ của bà ta.
Hùng thị này lưng hùm vai gấu, vừa đen vừa thô kệch, còn khó nhìn hơn cả gấu đen nữa!Tục ngữ nói: Vật họp theo loài, như Hùng thị và Lý thị vậy, vừa lười vừa tham ăn, còn thường xuyên ba hoa sau lưng người khác.
Vì chuyện này mà nhóm phụ nhân trong thôn gần như đều bị bà ta nói móc hết.
Trừ Lý thị ra, toàn thôn Đông Sơn khó tìm được người thứ hai có thể nói chuyện với bà ta.Tiểu Thảo thật sự không muốn cho bà ta đi nhờ, không chỉ bởi nhân phẩm của bà ta, chủ yếu vẫn sợ cân nặng hơn 100 cân của bà ta sẽ khiến Tiểu Hôi nhà nàng mệt chết.Nhưng mà, người cùng thôn, nếu như không cho bà ta đi nhờ, lại sợ bà ta đi khắp nơi nói xấu nhà nàng.
Tiểu Thảo nặn ra một nụ cười giả lả, nói: “Lưu gia bá mẫu, lên đây đi!”Hùng thị ừ một tiếng, leo lên từ sau xe, động tác đó suýt chút nữa khiến cho Tiểu Hôi không thể đứng vững lên được.
Tiểu Hôi rất có linh tính quay đầu lại nhìn kêu vài tiếng “be be” phản đối.“Đây là con lừa sắp chết lần trước nhà ngươi mua à? Mạng lớn thật đấy, lại có thể qua khỏi! Nhưng mà có vẻ gầy, không được việc!” Hùng thị không nhìn lại cân nặng của mình mà lại chê con lừa nhà Tiểu Thảo không đủ khỏe, đúng là đủ cực phẩm.Tiểu Liên nhanh nhẹn nói: “Con lừa khỏe mạnh gọi là lừa lớn phải tốn bao nhiêu bạc chứ? Lưu bá mẫu, ngươi cho chúng ta mượn bạc, chúng ta sẽ đổi một con lừa khác để kéo xe…”“Khụ…” Hùng thị bị chặn đến nghẹn họng, dừng một chút nói: “Nếu ta có tiền để dành đã sớm mua một con, nhưng trong nhà lại không có xe, nếu không lúc về nhà mẹ đẻ có thể cưỡi!”Tiểu Thảo nghĩ trong đầu: Với dáng người này của bà, đừng nói là lừa, ngay cả con ngựa khỏe nhất cũng chưa chắc đã chống đỡ được loại cân nặng bậc này!Hùng thị lại nói tiếp: “Hơn nữa, nhà các ngươi bán đồ kho, lại bán rau, nhất định kiếm được không ít tiền! Trong thôn ai không biết lão nhị Dư gia bấu víu nhà giàu trên thị trấn, chỉ cần người ta tùy tiện chỉ tay cũng đủ cho các ngươi ăn dùng không hết rồi.
Mua lừa còn cần mượn tiền của ta sao?”Dư Tiểu Thảo không muốn để ý tới bà ta, lặng lẽ kéo áo Tiểu Liên, ám chỉ nàng ấy đừng đáp lời.
Nhưng Hùng thị là loại không có mắt, vẫn thoải mái nói: “Tiểu Liên, các ngươi đi thị trấn làm gì?”Tiểu Thảo nhàn nhạt nói: “Không có gì! Đi mua một ít gia vị nấu đồ kho mà thôi.”Hùng thị lại nói: “Nhà ngươi bán đồ kho kiếm được nhiều tiền nhỉ? Nghe đại bá mẫu của ngươi nói, một ngày ít nhất cũng kiếm hơn trăm văn tiền.
Vậy một tháng không phải kiếm được ba, bốn lượng bạc sao? Ôi chao ôi! Nhà trưởng thôn cũng chưa chắc giàu như nhà ngươi.”Con trai lớn của trưởng thôn và người khác vào nam ra bắc làm ăn, kiếm chút bạc.
Con trai nhỏ xuất thân tú tài, được huyện lệnh coi trọng, làm gia sư văn chương.
Nhà có hơn trăm mẫu ruộng, là nhà giàu bậc nhất trong thôn.
Hùng thị so Dư gia với nhà trưởng thôn, đây là đặt cả nhà nàng trên lửa nóng đó!Dư Tiểu Thảo nhíu mày, có vẻ không vui nói: “Đồ nhắm một văn tiền, trừ đi tiền vốn, còn lại bao nhiêu chứ? Không đủ cho chi tiêu hằng ngày.
Hôm nay chúng ta đi thị trấn mua gia vị và hương liệu, mỗi lần đi như vậy đều tốn một hai lượng bạc! Nhiều loại gia vị, chưa đến một tháng đã dùng hết! Lưu gia bá mẫu, ngươi tính xem, còn lại bao nhiêu lời?”Đôi mắt Hùng thị xoay vòng, nói: “Còn phải mua hương liệu sao? Có những hương liệu nào? Nói ta nghe xem?”Dư Tiểu Thảo liếc bà ta một cái, dứt khoát nói: “Công thức bí truyền là duy nhất, xin lỗi ta không thể nói!”Hùng thị lẩm bẩm vài câu, khó chịu bĩu môi.
Nàng ta mơ ước công thức bí truyền nấu đồ kho của Dư gia từ lâu rồi.
Từ khi nàng ta biết mẹ chồng nàng dâu Trương thị lấy công thức từ chỗ Tiểu Thảo, Lý thị là cái loại không có đầu óc, không biết đã bị nàng ta lôi kéo bao nhiêu lần.Đáng tiếc, công thức bí truyền luôn bị Trương thị cất giữ, dù không làm ăn được cũng không để người khác được lợi.
Hơn nữa, nàng ta cũng nghe nói, công thức bí truyền nấu đồ kho đã bị Trân Tu Lâu mua lại, bình thường Trương thị ở nhà hoành hành ngang ngược, thật ra lại là người nhát gan sợ phiền phức.
Bà ta sợ để lộ công thức ra ngoài, Chu gia ở trấn Đường Cổ có thể một tay che trời sẽ ra tay với bà ta.
Vì thế mà Trương thị đã âm thầm đốt công thức.
Đương nhiên Hùng thị không thể dò la gì từ chỗ bà ta.Hùng thị có họ hàng với gấu này không ngốc chút nào, ngược lại rất khôn khéo.
Bà ta không dò la được gì từ chỗ Lý thị, nên nghĩ moi tin từ miệng chị em Tiểu Thảo dễ dàng hơn? Kết quả lại bị một câu nói của Tiểu Thảo chặn họng, Trong lòng Hùng thị thầm hỏi thăm tám đời tổ tiên Dư gia.Sau đó, Hùng thị nói gì hai chị em Tiểu Thảo đều không để ý bà ta, bà ta cũng không cảm