Ánh mắt của Viên Tư Niên sáng lên, nói: "Cái tên này hay, tao nhã hơn vịt muối nhiều! Không bằng cứ kêu là vịt hoa quế đi! Đầu và cuối trung thu năm nay, lão phu lại tới thưởng thức tài nấu nướng của Dư nha đầu ngươi.
Cứ quyết định như vậy đi!"Dư Tiểu Thảo dở khóc dở cười, Viện trưởng đại nhân, ai quyết định với ngài vậy? Haiz, chỉ trách bản thân mình nhiều chuyện, rước “nợ” vào thân!Lúc chị em ba người đi ra từ Trân Tu Lâu, mặt trời đã ngã về tây, Chu Tam thiếu không yên tâm lắm nói: "Sắc trời đã tối, trở về thôn Đông Sơn còn phải đi qua một đoạn đường núi, không bằng nghỉ ngơi một đêm trên thị trấn đi, ngày mai hãy trở về!" Dư Tiểu Thảo kiên quyết từ chối.
Người cha nhị thập tứ hiếu kia của nàng, nếu như tối nay không thấy con gái trở về, không biết sẽ lo lắng tới mức nào đâu.
Ai! Cổ đại chỉ có cái này là không tốt, liên lạc với nhau quá bất tiện, nếu như có điện thoại di động, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, chuyện gì cũng có thể xử lý.Chu Tử Húc thấy nàng đã quyết định sẽ đi, vội vàng dắt tới con ngựa mà mình yêu thích từ chuồng ngựa, nhất định phải đưa các nàng trở về.
Theo hắn thấy, chị em ba người đứa lớn nhất còn chưa tới mười tuổi, nếu như giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba đứa bé kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng nghe.
Hắn không yên tâm!Hắn cũng không nhìn lại mình một chút, cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, cho dù có xảy ra chuyện hắn có thể giúp được cái gì? Nhưng mà, tấm lòng cảm đóng vai của hắn thật sự khiến cho người ta chất màu làn, nhưng không đầuDư Tiểu Thảo từ chối mấy lần, nhưng đấu lại được sự kiên quyết của Chu Tam thiếu.
Kết quả là, một chiếc xe lừa nhỏ kèm theo một tiểu hồng mã, dưới bầu trời đầy rặng mây đỏ phi thật nhanh về hướng phương xa, hình ảnh kia hài hòa đến lạ, giống như một bức tranh phong cảnh truyền thần...Thể chất của Tiểu Hội được nước linh thạch cải tạo trở nên cực kỳ khỏe mạnh, về mặt tốc độ không hề thua kém tiểu hồng mã màChu Tam thiếu đang cưỡi chút nào.
Nếu như không phải Tiểu Thảo bị xóc nảy đến sắp ói ra, sợ rằng tốc độ của Tiểu Hôi sẽ càng nhanh hơn.
Chu Tam thiếu nhìn dáng vẻ khó chịu của Tiểu Thảo, có chút không đành lòng nói: "Bánh xe cao su đã đặt trước cho muội rồi, đoán chừng tháng sau sẽ nhận được.
Đến lúc đó muội đi xa sẽ không khó chịu như vậy nữa.""Đa tạ Tam thiếu!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Tiểu Thảo trắng bệch, môi hình như cũng mất đi màu sắc vốn có, nàng khó chịu như vậy nhưng vẫn còn nghĩ đến hạt giống dưa hấu, "Tam thiếu, chuyện lần trước kêu Tiểu Đa ca đưa thư cho huynh, nhờ huynh giúp đỡ tìm kiếm hạt giống dưa hấu ấy, đã có manh mối gì chưa?"Chu Tử Húc chậm rãi gật đầu nói: "Lần trước ta có đi xem qua một tiệm hạt giống ở phủ thành, đã cho người đi mua rồi.
Yên tâm đi! Đã bao giờ ta làm chậm trễ chuyện của muội chưa? Đợi khi nào hạt giống tới, ta sẽ kêu Tiểu Đa đem tới cho muội!"Lúc này, sắc trời đã tối lại.
Xe ngựa cũng tiến vào một đoạn đường núi gập ghềnh, hai bên con đường nhỏ gấp khúc, từ bên trong những cây cối và bụi cây cao lớn bằng một con người mơ hồ truyền tới tiếng hót của chim đêm, trong rừng núi tĩnh mịch âm u lại mang vẻ thê lương như vậy, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.Nhà cũ Dư gia ở ngay dưới chân núi Tây Sơn, tiếng chim hót loại nào chưa từng nghe qua, cho nên cũng không cảm thấy có gì lạ.
Nhưng Chu Tam thiếu lại khác, hắn đã bao giờ đi vào trong rừng núi vào buổi tối đâu? Đối với tiếng chim xì xào của chim đêm, rõ ràng có chút căng thẳng."Đừng sợ, đây là tiếng kêu của chim cú mèo! Chim cú mèo là loài chim có ích, có thể bắt chuột đồng đấy!" Dư Tiểu Liên nín cười an ủi Chu Tam thiếu, trong lòng âm thầm cười hắn nhát gan.Chu Tử Húc có chút hối hận vì không mang vũ khí cầm tay theo, nếu như mang theo cung tên hắn luyện tập mỗi ngày, thì đã không sợ hãi rồi.
Hắn nhìn bóng cây tối đen yên tĩnh xung quanh, trong lòng run rẩy nói: "Trong núi này...!Có thể có chó sói hay không?""Chó sói? Có lẽ là có! Nhưng mà, thú dữ bình thường đều ở sâu trong núi, trừ những năm có thiên tại không tìm được thức ăn mới xuống núi gây hại cho thôn dần.
Con đường này mỗi ngày đều có người lui tới, hẳn là không xuất hiện bầy sói gì đó đâu." Dư Tiểu Thảo an ủi.
Dù sao cũng là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, còn là Đại thiếu gia sống trong nhung lụa, sợ hãi trong lòng cũng không có mất mặt."Trước mặt...!Điểm sáng kia là cái gì vậy? Nghe nói ánh mắt của chó sói vào buổi tối sẽ sáng lên, có thể hay không.." Chu Tử Húc lặng lẽ nuốt nước miếng, nắm chặt dây cương trong lòng bàn tay, có chút đổ mồ hôi.
Hắn nhìn trái phải một chút, nếu có thể tìm được một cây gậy cầm tay hay gì đó, cũng có thể bảo vệ ba chị em các nàng thật tốt.Tiểu Thạch Đầu cười khanh khách, nói: "Chu ca ca, huynh từng nhìn thấy mắt chó sói lúc sáng lên chưa? Đó không lẽ là một con chó sói một mặt? Hơn nữa, ánh mắt của chó sói về đêm là ánh sáng màu xanh lam, ánh sáng mờ mờ phía trước, rõ ràng là ánh đèn của người đi đường đêm.""Kỳ lạ, đã rất muộn rồi, ai còn xách đèn lồng đi đường đêm?"Dư Tiểu Thảo lẩm bẩm nói.
Xe lừa vững vàng tiếng về phía trước, ánh đèn mờ mờ kia càng ngày càng gần.
Người xách đèn lồng kia, hình như nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe, chần chờ lên tiếng hộ: "Là Tiểu Thảo sao?""Cha? Nhị tỷ, là tiếng của cha!" Tiểu Thạch Đầu ngẩn người một lát, sau đó vui sướng kêu lên."Cha! Là bọn con!" Tiểu Liên giống như tìm được người thân cậy tin tưởng nhất, lớn tiếng hộ về phía có ánh đèn.Rất nhanh, xe lừa đi tới chỗ có ánh đèn, chỉ thấy Dư Hải xách một cái đèn lồng dán giấy trắng, đứng ở ven đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như vừa trút bỏ được nỗi băn khoăn của mình."Cha, sao người lại tới đây?" Dư Tiểu Thảo nhích sang bên cạnh một chút, chờ Dư Hải nhảy lên xe lừa, mới lên tiếng hỏi.Dư Hải trợn mắt nhìn chị em ba người một cái, nói: "Sao ta lại tới đây? Con nhìn thử xem bây giờ đã là lúc nào, ánh trăng cũng đã treo cao trên ngọn cây rồi, vậy mà các con còn chưa về tới nhà, ta và mẹ con có thể không nóng lòng hay sao? Ta thấy các con chơi đùa trên thị trấn đến điên rồi, cho nên quên trở về nhà luôn đúng không!"Chu Tử Húc vội vàng giải thích thay chị em ba người giải thích: "Dư thúc, là do ta không đúng! Tiểu Thảo dạy thầy trò đầu bếp