"Cẩu Hoàng đế tiền triều kia! Sư phụ trung thành và tận tâm với hắn lại rơi vào kết cục bị đuổi giết! Đáng đời hắn ta bị thân tín giết chết, đó là quả báo của hắn ta!" Phòng Tử Trấn giận dữ nói.
Nếu không phải Hoàng đế tiền triều tin vào lời gièm pha, sư phụ cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy, hắn và sư phụ cũng sẽ không thất lạc nhiều năm như vậy.Triệu Bộ Phàm cười cười, nói: "Đây đều là chuyện cũ năm xưa nên cũng không cần nhắc lại làm gì nữa! Sư huynh, bây giờ đã không còn sớm, nữa, huynh về nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại tâm sự.""Ta vất vả lắm mới tìm được mọi người, ta còn rất nhiều lời muốn nói với mọi người! Hôm nay ta đã định sẽ không đi đâu rồi, Lý Lực, xem có còn phòng không, đi thuê cho ta một gian.
Đêm nay, ta muốn thắp nến tâm sự suốt đêm với sư đệ!" Phòng Tử Trấn cảm thấy tất cả dường như chỉ là một giấc mộng, chỉ sợ mình vừa rời đi sẽ tỉnh lại.Lúc này, cha con Dư Tiểu Thảo đã trở lại phòng của mình, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Cha, không ngờ Hàm ca lại là đời sau của nhà tướng đấy!" Từ trong lời nói của Phòng Tử Trấn lời nói, Dư Tiểu Thảo đã nắm bắt được nội dung quan trọng nhất: Triệu gia gia là Đại tướng quân, bởi vì Hoàng đế tiền triều tin lầm lời gièm pha mà bị đuổi giết.Dư Hải chậm rãi gật đầu nói: "Cha đã sớm phát hiện võ công cả nhà Triệu đại ca đều rất lợi hại.
Xuất thân nhà võ tướng cũng không phải quá khó giải thích!""Cha, nghĩa tử của Triệu gia gia là tướng quân đương triều, vậy Triệu gia gia và Triệu đại bá có thể cũng được phong tước vị tướng quân gì đó hay không ạ?" Đôi mắt Dư Tiểu Thảo sáng ngời, Hàm ca thành đệ tử nhà tướng, đẹp trai chết mất thôi!Dư Hải lại không cho rằng như vậy: "Triệu đại thúc dù sao cũng là tướng quân tiền triều, còn từng đối đầu với Thái thượng hoàng.
Cho dù Thái thượng hoàng rộng lượng cũng không thể phong tước cho ông ấy.
Hơn nữa, Hoàng đế bây giờ cũng không trọng võ khinh văn như giống Thái thượng hoàng."Dư Tiểu Thảo cũng cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, nàng cười nói: "Đúng vậy! Bây giờ con mới nghĩ tới nếu như cả nhà Hàm ca ca được phong thưởng, nhất định sẽ rời khỏi thôn Đông Sơn.
Vậy sau này sẽ không còn cơ hội lên núi săn thú cùng huynh ấy nữa.
Còn có cả chút mất mát, bây giờ tốt rồi, không cần băn khoăn nữa!"Dư Hải dường như nhớ ra gì đó, ha ha cười, nói: "Con còn muốn lên núi săn thú nữa à? Cha còn bị cấm lên núi, huống chi là con? Có mẹ con để ý, hai cha con ta đừng bao giờ nghĩ lên núi được nữa!"Dư Tiểu Thảo nửa thật nửa giả oán giận: "Mẹ cũng là! Không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng(1) chứ! Bên ngoài Tây Sơn cũng không có mãnh thú, cần gì phải canh chừng cha con ta chặc như vậy?"(1) Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng: Bị rắn cắn một lần thì cả đời cứ ám ảnh, ban đêm thấy sợi dây cho là con rắn mà sợ hãi.
Ẩn dụ sau khi gặp chuyện sẽ trở nên lo lắng, sợ hãi.Dư Hải thở dài một tiếng, nói: "Lần đó mẹ con đã bị cha dọa sợ hãi! Dù sao chúng ta bây giờ cũng không cần vào núi săn thú để kiếm sống nữa! Thảo Nhi, may mắn có con, nếu không nhà ta thật sự không biết phải trải qua thời kì giao mùa đầu xuân này như thế nào!"Dư Tiểu Thảo nằm xuống rúc vào trong ổ chăn, xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, mơ màng nói: "Cha, đều là người một nhà, cần gì phải nói mấy lời khách khí này? Sau này, nhà ta sẽ càng ngày càng tốt hơn..."Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn điềm tĩnh của Tiểu Thảo, lông mi thật dài lưu lại một đường màu đen.
Dư Hải lẳng lặng ngắm khuôn mặt càng thon dài càng tinh xảo của con gái, nhớ lại lúc con gái mới sinh ra gầy nhỏ chỉ giống như một con khỉ con, dáng vẻ đáng thương ngay cả khóc cũng không có sức lực.
Trong lòng vừa cảm khái, vừa vui mừng vì con gái nhỏ có ngày khổ tận cam lai(2)...(2) Khổ tận cam lai: Là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.
Hai cha con bị tiếng đập cửa của Triệu Hàm đánh thức.
Dư Tiểu Thảo dụi dụi mắt, nửa mơ nửa tỉnh mặc váy áo vào.
Triệu Hàm hơi có vẻ ngượng ngùng nói: "Đánh thức hai người à? Thật xin lỗi!""Hàm ca, tại sao lại đậy sớm như vậy?" Dư Tiểu Thảo lấy tay che miệng, ngáp một cái.Triệu Hàm mếu máo, nói: "Còn không phải vì đại sư bá kia của ta sao! Đêm qua đã nói chuyện với cha ta cho tới nửa đêm không ngủ thì thôi, hôm nay sáng sớm trời chưa sáng lại đã gõ cửa vào phòng.
Sớm như vậy ngày hôm qua ta đã để cha và sư bá ở chung một phòng, còn ta ở phòng sư bá rồi!""Sư bá và cha huynh đã hơn ba mươi năm không gặp, đương nhiên là có rất nhiều lời muốn nói rồi! Hay là hôm nay hai ta đi đưa chim nhạn, không quấy rầy Triệu bá bá và sư bá huynh ôn chuyện nữa!" Dư Tiểu Thảo dùng bàn chải đánh răng mới vừa mua ngày hôm qua, tới đứng thanh muối cẩn thận mà đánh răng, bỏ muối mỏ vào cẩn thận đánh răng.Sau khi xuyên tới đây, người trong nhà đều dùng cành liễu làm bàn chải đánh răng, nàng còn tưởng rằng thời đại này chưa có bàn chải đánh răng.
Dùng cành liễu đánh răng không cẩn thận sẽ làm lợi bị chảy máu, nàng dùng không quen.Ngày hôm qua, khi dạo chợ đêm đã phát hiện loại bàn chải đánh răng dùng lông lợn làm thành này, sau khi nhúng qua nước ấm, đánh răng cũng khá tốt.
Muối mỏ cũng mua ở sạp hàng đó, nghe nói người ở phủ thành đều dùng loại muối mỏ này để đánh răng.Dư Hải cũng bị con gái kéo đi đánh răng, chàng vừa súc miệng vừa nói: "Triệu đại ca không rảnh, cha con là ta thì lại chẳng có chuyện gì cả.
Trong phủ Tri phủ có nhiều quy củ, hai đứa nhóc như hai đứa phải cẩn thận đừng gây họa đấy."Dư Tiểu Thảo cười hì hì nói: "Cha, người quá con thường chúng con rồi! Đưa đôi chim nhạn mà thôi, có thể gây họa gì chứ? Hơn nữa, bây giờ con cũng đã có chỗ dựa rồi! Đại sư bá của Hàm ca kia chính là chính tam phẩm đại quan - Chiêu Dũng tướng quân đấy! Nể mặt mũi của ngài ấy, Tri phủ đại nhân cũng sẽ không làm khó chúng con đâu!""Con bớt cáo mượn oai hùm đi! Con ấy à, từ trước đến nay lá gan luôn to hơn trời, ở vũng nước sâu phủ thành này hãy ít gây chuyện đi!" Dư Hải kéo kéo bím tóc của con gái, trịnh trọng cảnh cáo nàng!Dư Tiểu Thảo thè lưỡi với lão cha, nhíu nhíu cái mũi nhỏ nói: "Con biết rồi, khuê nữ của cha sẽ biết nặng nhẹ! Đừng kéo bím tóc của con, khó lắm con mới búi được đấy!"Ngày thường ở nhà, Dư Tiểu Thảo đều búi lên hai búi tóc đơn giản, nàng thật sự không thể làm được những kiểu tóc phực tạc linh tinh.
Nàng soi nước rửa mặt nửa ngày mới miễn cưỡng làm được một búi tóc có thể ra ngoài, còn cố ý cài trâm hoa ở phía trên.Dư Hải cười trêu nói: "Con ngay cả búi tóc cũng không biết, vậy có còn là con gái nữa