"Ta nói ngươi này...!Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là người ngu hiểu mà thôi! Thứ nên dứt lại không dứt, tất phải chịu thiệt thôi! Nếu như cứ tiếp tục như vậy, nhi nữ và thê tử của ngươi sợ rằng sẽ còn phải chịu rất nhiều khổ sở đấy!" Thái thượng hoàng hận sắt không thành thép lắc đầu.Phòng Tử Trấn cũng sớm hỏi thăm rõ ràng những chuyện xấu của Dư gia, hắn liếc mắt nhìn Dư Hải, hơi hơi nhíu mày nói: "Nếu như con gái nuôi của ta bị bắt nạt, đừng trách ta không nhắc nhở đệ! Đến lúc đó, ta sẽ đưa khuê nữ về kinh thành hưởng phúc, khiến đệ cả đời cũng không thể gặp lại được!"Dư Hải nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong lòng, chàng đã sớm khó chịu với tên muốn cướp con gái này.
Hơn một tháng nay, khiến chàng như trở thành cha ghẻ, mà dường như Phòng Tử Trấn mới là cha ruột.
Khi có Phòng Tử Trấn, chàng đều phải lánh sang một bên.
Nhưng Phòng tướng quân đối xử với con gái chàng rất tốt, quần áo trang sức còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày quý giá đều chuyển đến đây giống như không cần mất tiền vậy.
Đông phòng con gái ở cũng sắp không chứa được hết.
Nếu không phải Tiểu Thảo nổi giận, Phòng Tử Trấn kia không biết còn sẽ tiếp tục như thế nào nữa.Không so sánh sẽ không tổn thương, đem ra so sánh, người cha ruột là chàng không cho con gái được cuộc sống sinh hoạt đầy đủ thì thôi, còn luôn phải chịu đựng tức giận do chàng nhân nhượng bên kia.
Rất nhiều lúc, chàng còn phải dựa vào con gái để ứng phó với Lý thị và Trương thị tham lam!Haiz, người làm cha như chàng đúng thật là không tròn trách nhiệm mà! Nhưng một chữ “hiếu” đè trên đầu, chàng không muốn con gái bị người ngoài gièm pha vì mình, không muốn trên lưng con trai út đang đi học ở thị trấn mang thanh danh không tốt bởi vì chàng ngỗ nghịch..
Quá khó xử!Tiểu Thảo đi tới bên cạnh lão cha đang mặt mày chau, lặng lẽ nắm lấy bàn tay thô giáp của ủ cha, an ủi nói: "Cha, người yên tâm! Con sẽ không rời đi mặc kệ cả nhà, một mình đến Kinh hưởng thanh nhàn hạnh phúc đâu.
Dù muốn đi cũng là cả nhà ta cùng đi! Cha, tin tưởng con, con nhất định có thể đưa nhà mình trải qua cuộc sống thật tốt.
Khiến bên kia phải đỏ mắt thì thôi!"Vành mắt Dư Hải hồng hồng.
Haiz! Chàng thật vô dụng đến nỗi phải để con gái năm nay mới chín tuổi tới an ủi.
Chàng nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ mềm mại của con gái.
Từ sau khi ở riêng tới nay, không chỉ con gái út, cả nhà ai cũng đã đầy đặn lên không ít, nhìn hài lòng hơn rất nhiều so với dáng vẻ gầy như que củi lúc trước!"Haiz! Khuê nữ ngoan biết bao! Vẫn là khuê nữ tri kỷ, khó trách nói khuê nữ là áo bông nhỏ thân thiết của cha mẹ!" Trong lòng Phòng Tử Trấn ê ẩm nhìn hai cha con bên nhau, phải chăng ông trời không có mắt? Cô con gái tốt như vậy nên đầu thai vào nhà hắn mới đúng chứ.
Nếu như hắn có một đứa con gái như vậy, nhất định sẽ yêu thương nuông chiều và cho con bé một cuộc sống tốt nhất, quyết không để con gái chịu một chút tủi thân nào!Sau khi ăn trưa xong, Thái thượng hoàng bỏ lại một câu "Buổi tối ta sẽ tới đầu heo kho và canh miến tiết vịt!", sau đó mang theo mấy người thị vệ và thái giám đi bộ đến Triệu gia.
Tên Triệu Tử Mặc kia đấu với ông nhiều năm như vậy, nếu không phải hôn quân tiền triều, ông muốn giành lấy giang sơn đúng là không dễ dàng như vậy đâu! Đạo dùng binh của Triệu Tử Mặc xuất thần nhập hóa, ông đã sớm nóng lòng muốn trao đổi với ông ấy một chút!Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ thật bất đắc dĩ! Làm miến thủ công rất phức tạp! Thái thượng hoàng này cũng thật là, không để người khác yên thân được một lát!Dùng xong bữa trưa ở trong phòng, Liễu thị vẫn luôn tránh mặt vì có người ngoài thấy khuê nữ mặt ủ mày chau, lo lắng hỏi: "Miến vị Ngũ gia kia nói là nguyên liệu rất khó làm ra sao?""Trong nhà đã có sẵn nguyên liệu nhưng trình tự làm ra có chút phức tạp ạ!" Dư Tiểu Thảo làm nũng mà ôm cánh tay Liễu thị, nhẹ nhàng ngửi hương vị ấm áp trên người mẫu thân.Liễu thị vuốt ve mát tóc đen nhánh của con gái.
Thân thể của con gái ngày càng tốt lên, từ sau khi ở riêng ngay cả cảm mạo cũng không thấy nữa.
Mái tóc vốn khô cứng xơ xác cũng bởi vì có đủ dinh dưỡng mà trở nên đen nhánh sáng bóng.
Khuôn mặt nhỏ vốn gầy guộc nay đã có thể nhéo ra thịt rồi.
Trong lòng Liễu thị tràn ngập cảm giác thoải mãn! Nếu biết con gái có thể thay đổi như vậy, lúc trước cho dù liều mạng mang tội danh bất hiếu nàng ấy cũng phải cố đấu tranh.Sờ khuôn trắng nõn hồng hào của con gái nhỏ, Liễu thị nhẹ giọng nói: "Không sao cả, đã có mẹ giúp con rồi!""Còn có chúng ta!" Dư Hàng Tiểu Liên dọn dẹp bát đũa xong cũng cười tủm tỉm nhìn em gái hiếm khi làm nũng một lần.
Chỉ có lúc này, tiểu muội mới giống một cô bé chín tuổi.Cả nhà đồng lòng, nhất định thành công! Trong nháy mắt, cơ thể Dư Tiểu Thảo tràn đầy năng lương.
Nàng giơ cao nắm tay đầy tinh thần, lớn tiếng nói: "Được rồi! Mọi người cùng nhau làm thôi!""Tiểu Liên, tỷ rửa sạch nồi lớn trên bếp rồi đun một nồi nước sôi thật lớn!""Ca, huynh đi xuống hầm trữ đồ lấy một túi bột khoai lang đỏ đến đây!""Mẹ, mẹ rửa sạch chiếc chậu lớn để con cần dùng đến...!Sau đó, chuẩn bị cả một tấm vải xô nữa!""Cha, cha có thể đục những lỗ nhỏ ở dưới đáy của chậu gỗ nhỏ nhà mình được không?"Dư Tiểu Thảo chỉ huy người nhà luôn chân luôn tay.
Tuy rằng bận rộn nhưng cả nhà ai cũng nở nụ cười từ nội tâm.
Cảm giác cả nhà cùng cố gắng vì một mục tiêu, thật sự rất tuyệt vời.Tiểu Thảo bảo ca ca đổ bột khoai lang đỏ và trong chậu lớn rồi trộn đều với nước thành đặc sệt, sau đó dùng vải xô lọc đi tạp chất bên trong.
Lúc này, nước trên bếp đã sôi đều.Rót nước nóng vào một cái nồi khác rồi đổ hỗn hợp bột khoai lang vào, dùng một chiếc cán bột bằng cổ tay quấy đều thật mạnh.
Công việc này phải giao cho Dư Hải, người đục lỗ đáy chậu nhỏ.
Cần vừa quấy vừa thêm bột khoai lang đỏ đã lọc sạch.Đun bằng lửa nhỏ, khuấy mạnh bột khoai lang đỏ trong nồi.
Công việc khuấy đều này rất vất vả vì cần phải dùng không ít sức lực.
Tất nhiên, Dư Hải sẽ không để vợ và con gái làm việc nặng, tự mình cố gắng khuấy dựa theo sự chỉ huy của con gái nhỏ.Khuấy xong bột khoai lang đỏ.
Tiểu Thảo bảo mẹ cầm chậu gỗ có khoét lỗ dưới đáy đứng cạnh bếp lò, sau đó đổ bột khoai lang đỏ đã khuấy xong vào bên trong.
Liễu thị đứng trên một cái ghế, dùng sức gõ lên trên chậu gỗ, bột khoai lang đỏ chậm rãi chảy xuống theo lỗ nhỏ, vì có động lực nên dãn ra thành hình dáng dài mảnh, rơi vào bên trong nồi nước