"Tới rồi, tới rồi!” Đám người phát hiện xe ngựa và xe lừa chở đầy dưa hấu nhất thời sôi nổi lên, tự động nhường ra một con đường.Lý Lực đầu đầy mồ hôi rốt cuộc cũng nhảy ra từ trong đám người.
Hắn chạy đến bên cạnh xe lừa, lau mồ hôi trên trán, có vẻ hơi khoa trương nói: “Tiểu tổ tông của ta, cuối cùng ngươi cũng tới rồi! Ngươi còn không mang dưa hấu đến, mấy người này sẽ xé ta mất!”Trong đám người có một bóng người quen thuộc, chính là quản sự Diêu gia.
Hôm qua hắn còn ngồi cùng bàn ăn cơm với Lý Lực, dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Ai dám làm khó Lý đại nhân chứ? Ai mà không biết Lý đại nhân là tâm phúc bên cạnh Khâm sai lão gia chứ!”“Tâm phúc của ngài ấy? Cũng bị phái đi bán dưa hấu, ta còn dám nhận là tâm phúc của ngài ấy sao!” Lý Lực tự cảm thấy hài hước mà bôi đen mình.Dư Tiểu Thảo nhướng mày, nói: “Thế nào? Mới nhờ ngươi giúp đỡ bận rộn hai ngày, tiếng oan của ngươi đã dậy đất rồi? Ta thấy! Sau này có thể để cha nuôi bớt mang một phần đồ ăn đi bến tàu…”“Đừng! Tuyệt đối đừng! Trên bến tàu, chỉ nuốt được đồ ăn nhà ngươi, nhưng không phải cứ lần nào xếp hàng là mua được.
Nếu không đồ ăn của ngươi, cuộc sống sau này của ta biết làm sao đây! Tiểu Thảo, bà cô nhỏ của ta, người coi như chưa nghe thấy những gì ta vừa nói được không? Có thể giúp đỡ bà cô ngài là phúc ba đời của ta...” So với Vũ Vân, tính cách Lý Lực khá cởi mở, cho nên làm biểu tình và động tác kêu bà nội buồn cười như vậy cũng khá bình thường.“Đừng chỉ lo tán gẫu nữa! Nhanh lên, mọi người còn chờ mua dưa hấu đó!” Không biết nhà ai mua dưa có vẻ không biết chỗ dựa của cửa hàng dưa nên vênh váo hò hét.
Một người khách bên cạnh có ý tốt thì thầm bên tai hắn một lát, tên đó lập tức ủ rũ, né tránh ánh mắt uy hiếp của Lý Lực.Người đến cùng xe không ít, lại có Lý Lực giúp đỡ, hai xe dưa hấu đã được chuyển vào trong cửa hàng rất nhanh.
Kệ hàng vốn trống trơn lúc này đã bị từng quả dưa hấu tròn vo lấp đầy.Mọi người chờ ở trước cửa đã lâu, cuối cùng cũng có thể mua dưa hấu, chen lấn chật kín cửa hàng vốn đã không lớn này.Sau khi giúp đỡ dỡ dưa hấu, quản sự Diêu gia cười nói với Tiểu Thảo: “Hôm qua không phải cô nương đưa lão thái gia nhà chúng ta hai quả dưa hấu sao? Buổi chiều có hai người bạn tốt của lão thái gia đến chơi, lão thái gia nhà chúng ta không nhịn được lấy dưa hấu ra khoe khoang chút, không ngờ lại bị hai lão bạn kia lì lợm cố chấp ôm đi mất! Trong cơn tức giận, lão thái gia đã bảo ta tới xếp hàng chờ từ sáng sớm, nói muốn mua thật nhiều về, buổi trưa tổ chức một buổi “Hội thưởng dưa”…”Dư Tiểu Thảo nghe vậy có chút buồn cười, người thường nói: Người già với trẻ con là một! Đúng là người càng già càng giống trẻ con.
Hai người bạn già của Diêu lão thái gia đến chơi lại có thể nhất quyết làm ra chuyện ôm dưa hấu của chủ nhà mang về.
Mà Diêu lão thái gia vì khoe khoang mà còn tổ chức “Hội thưởng dưa”, đúng là thú vị!Tiểu Thảo giúp quản sự Diêu gia chọn mười quả dưa hấu ngon nhất trong đám dưa hấu.
Có lẽ là mỗi ngày đều ở chung với Tiểu Bổ Thiên Thạch nên dần dần nàng có thể cảm nhận được một ít linh khí.
Ví dụ như nàng có thể mơ hồ cảm nhận được độ dày của linh khí ở trong “nước tắm” của Tiểu Bổ Thiên Thạch.
Trong những quả dưa hấu này, những quả chín đều, ngọt hơn đều có liên quan với việc hấp thụ độ dày mỏng của nước linh thạch nên nàng có thể loáng thoáng cảm nhận được.Sau khi quản sự Diêu gia trả tiền, giống như đã mở ra cánh cửa bị đóng vậy.
Tiếp sau đó, Dư Tiểu Thảo ngồi cạnh rương tiền cũng không có cơ hội đứng lên, đúng là thu tiền đến mỏi tay!Dưa hấu trên kệ bán nhanh đến mức trên kệ không còn một quả.
Mợ cả Hàn thị không ngừng dọn dưa hấu từ hậu viện ra kệ hàng.
Bán hết một kệ hàng, nàng ấy liền bổ sung đầy đủ vào ngay.
Lúc không bổ sung kịp, bà ngoại Diêu thị cũng sẽ giúp một tay.Hai người Lý Lực và Dư Hải thì đánh xe ngựa và xe lừa về thôn Đông Sơn.
Chuẩn bị lúc xế chiều vận chuyển hai xe dưa hấu nữa để ngày mai tiêu thụ.Hầu hết nhà giàu trên thị trấn đều có quan hệ thân thích, không ít người hôm qua mua được dưa hấu đều mời bạn bè thân thích tới thưởng thức.
Chỉ cần đã từng thưởng thức hương vị dưa hấu của Dư gia đều bị mê hoặc.
Những người chưa được ăn hương vị hấp dẫn của dưa hấu sáng sớm nay đã phái người làm hoặc tự mình tới mua.
Nên trong cửa hàng Dư gia lại xuất hiện tình trạng tranh mua giống như hôm qua.“Ồ? Bên kia là cửa hàng gì thế, náo nhiệt thật!” Một chiếc xe ngựa trong khiêm tốn có xa hoa dừng cách “Cửa hàng dưa hấu Đường Cổ” không xa, một đôi tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ xe, nhìn sang bên này.Bên xe ngựa, một thiếu niên tuấn mỹ cưỡi ngựa nhìn thoáng qua cửa hàng, cúi người nhẹ giọng nói với người trong xe: “Mẫu phi, bên đó là một cửa hàng dưa hấu…”Người được thiếu niên tuấn mỹ gọi mẫu phi là một vị phu nhân sắc mặt tái nhợt, thân hình thon gầy xinh đẹp, mỗi một hành động của nàng ấy tuy không có lực nhưng lại mang theo vẻ ung dung bẩm sinh.
Phu nhân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nhận chén nước trong tay nha hoàn, nhuận giọng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “Cửa hàng dưa hấu? Không phải mùa hè mới có dưa hấu sao? Không lẽ dưa hấu ở trấn Đường Cổ chín sớm hơn kinh thành?”Thiếu niên tuấn mỹ cũng có vẻ khó hiểu nói: “Đúng vậy! Giờ mới là cuối xuân, làm sao có dưa hấu để bán được? Tiểu Trác Tử, thôn trang thượng hạng của chúng ta trồng dưa hấu đến đâu rồi?”Người được gọi là Tiểu Trác Tử là một thiếu niên bề ngoài có vẻ hơi âm nhu.
Nghe thấy chủ tử hỏi mình, hắn khom người trên lưng ngựa nói: “Mấy ngày trước nô tài đi thôn trang nhìn thấy dưa hấu cùng lắm chỉ lớn bằng nắm đấm, muốn trưởng thành cũng cần hơn một tháng nữa!”Phu nhân xinh đẹp này có vẻ hứng thú với cửa hàng dưa, nhẹ nhàng lại có vẻ kiên quyết nói: “Tiểu Nhị, con đi mua một quả dưa hấu về đây chúng ta ăn thử xem hương vị như thế nào.”“Mẫu phi, dưa hấu tính hàn.
Gần đây người không thoải mái, hay là đừng mua dưa hấu