Linh Lung và Trân Châu liếc mắt nhìn nhau, xem ra Dư Tiểu Thảo rất có sức nặng trong lòng phu nhân! Ít nhất cũng vượt qua vị tiểu thư đã sống ở phủ tướng quân mấy năm kia.
Ánh mắt hai người ngầm nhắc nhở lẫn nhau: Sau này không thể khinh thường đối xử lạnh nhạt với tiểu thư mới được nhận nuôi này!Dư Tiểu Thảo lại ngượng ngùng lên tiếng: “Nghĩa mẫu, con cũng không phải tiểu hài tử.
Con có thể tự đi, không muốn người nhọc công.”“Con có nặng bao nhiêu đâu? Bao cát năm mươi cân ta vác còn không tốn chút sức nào.
Con lại là trẻ con, dù bế ba đứa nữa ta cũng không mệt!” Phòng phu nhân đặt Tiểu Thảo trên giường giống như chăm sóc em bé mới sinh vậy, cởi áo khoác cho nàng.“Để con tự làm đi…” Dư Tiểu Thảo mặt đỏ đến mang tai, cởi áo ngoài ra.
Không ngờ động tác hơi mạnh động đến vết thương sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt.“Con đó, cũng đừng cậy mạnh!” Phòng phu nhân để nàng nằm xuống giường, vén áo trong màu trắng lên.
Thấy ở tấm lưng gần như trắng nõn trong trong suốt có một vết bầm tím vô cùng rõ ràng và dữ tợn.Đừng nói Phòng phu nhân đau lòng không thôi, ngay cả Trân Châu và Linh Lung cũng hít một ngụm khí lạnh.
Đây thực sự rất đau đó, nếu đổi lại là một bé gái khác đã sớm đau đến khóc òa lên rồi, vậy mà tiểu thư vẫn nhịn đau không muốn phu nhân tức giận…Phòng phu nhân lấy ra một bình sứ tinh xảo từ trong thuốc nàng ấy luôn mang theo bên người, bên trong là “Hóa ứ tán” được ngự ban.
Nàng ấy cẩn thận rót thuốc vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên vết bầm tím ở tấm lưng nhỏ gầy kia.
Hóa ứ tán phải dùng lực mới có thể khai thông kinh mạch, làm tan máu bầm.
Phòng phu nhân sợ cô bé không chịu được, đầu tiên nhẹ nhàng xoa, sau mới tăng thêm lực.Dư Tiểu Thảo đầu tiên “hừ hừ” hít khí lạnh, không lâu sau liền oái oái hét ầm lên: “Đau, đau, đau… Nhẹ một chút, nghĩa mẫu người nhẹ tay thôi!”“Nhịn một chút, nếu như không dùng lực sẽ không có hiệu quả…” Phòng phu nhân miệng thì trìu mến an ủi mà lực trên tay lại không giảm chút nào.
Dư Tiểu Thảo tiếp tục thét chói tai, tay chân đều dùng sức đạp giường khiến ván giường cũng phát ra tiếng “thùng thùng”.Trân Châu và Linh Lung cúi đầu cố gắng nín cười.
Tiểu thư bây giờ giống như một con cá mắc cạn vậy, không phải giả vờ mà còn rất đáng yêu.Hạ Phù Dung cắn chặt răng, ghen ghét nhìn nha đầu thối kia không ngừng kêu đau.
Cô mẫu rất thiện vị, lúc nàng ta mới đến phủ tướng quân cũng chỉ là đứa nhỏ bảy, tám tuổi, cô mẫu thân thiết nhất cũng chỉ nắm tay xoa đầu nàng ta.
Nha đầu nhà quê dơ bẩn này có tài đức gì mà được cô mẫu ôm trong ngực, còn tự mình thoa thuốc cho nàng! Hóa ứ tán được ngự ban chính là đồ quý trên thị trường ngàn vàng khó mà mua được, nha đầu đê tiện này sao xứng với thứ quý giá như vậy?Nhưng Dư Tiểu Thảo lại không hề muốn vinh dự này, chỉ là một ít máu bầm mà thôi, về nhà để Tiểu Bổ Thiên Thạch thổi một hơi tiên khí vào lưng nàng là không sao rồi.
Tại sao nàng lại phải chịu nỗi khổ này chứ?Phòng phu nhân cười ha ha, vỗ nhẹ mông bé gái không chịu nằm im này, hù dọa nói: “Nghiêm túc chút nào, cẩn thận tay chân đập phải giường.
Nếu như đập trúng là lại phải chịu đau nữa đó.”Nghe vậy, Dư Tiểu Thảo giống như máy móc nhỏ bị ngắt điện vậy, lập tức ngoan ngoãn, nhưng miệng kêu đau tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Đứa trẻ khóc còn có sữa ăn, nàng thực sự không muốn ra vẻ “Cắn răng cũng phải nuốt máu xuống” đâu!“Sao thế này, đây là?” Mợ cả Hàn thị và bà ngoại Diêu thị phụ trách chuyển hàng tới, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng hét như heo bị chọc tiết của Tiểu Thảo, vội vàng chạy qua xem xét.
Thấy máu bầm trên lưng con bé, hai người cũng đau lòng không thôi.Tiếng kêu trong miệng Dư Tiểu Thảo bỗng nhiên dừng lại, nàng xoay đầu cười yếu ớt với mợ cả và bà ngoại, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, đại cữu mẫu, con không sao! Chỉ sơ ý đụng vào cửa thôi, thoa ít thuốc sẽ ổn thôi.
Đúng rồi, đây là nghĩa mẫu của con, tới từ Kinh thành!”Mẹ chồng nàng dâu Diêu thị biết Tiểu Thảo nhận một vị quan làm cha nuôi.
Vừa nghe đối phương là mẹ nuôi của Tiểu Thảo, đây không phải là vợ quan đến chơi sao? Hai người phụ nữ trung thực tay chân luống cuống đứng bên cạnh ấp úng cười.Phòng phu nhân nở nụ cười ấm áp với hai người, ôn nhu nói: “Về sau đều là người thân cả rồi, đừng câu nệ như vậy.”Dư Tiểu Thảo thấy dáng vẻ không biết làm thế nào cho phải của bà ngoại và mợ vả, bèn cười nói: “Bà ngoại, đại cữu mẫu, không biết chỗ Lý thúc có bận rộn không, hai người tới giúp thúc ấy đi, con thoa xong thuốc cũng sẽ qua đó.”Hàn thị vừa gật đầu vừa nói: “Trước mắt cũng không có chuyện gì bận rộn cả, có ta và bà ngoại con là được rồi.
Con bị thương, cứ ở đây nói chuyện với nghĩa mẫu đi!”Hạ Phù Dung tràn đầy khinh thường với lời nói và hành động của hai người đàn bà nông thôn điển hình này, thân thích của nha đầu chết tiệt kia đúng là chẳng có chút trọng lượng nào.“Khổ hình” của Dư Tiểu Thảo cuối cùng cũng kết thúc, nàng thả lỏng chân tay nằm sấp trên giường giả chết.
Phòng phu nhân bị nàng chọc cười không dừng được, vỗ vỗ cái mông nhỏ đầy thịt của nàng nói: “Đừng nghịch nữa, mau dậy mặc quần áo, đừng để cảm lạnh.”Dư Tiểu Thảo ngồi dậy, hoạt động tay một chút, lưng quả thực không đau như lúc nãy.
Nàng chậm rãi mặc quần áo, miệng hỏi: “Nghĩa mẫu, lát nữa người về thị trấn nghỉ ngơi hay cùng mọi người trở về thôn Đông Sơn?”Công việc của cha nuôi không khác giám sát công trình là bao, bến tàu muốn xây xong cũng phải tốn ba, bốn năm nên hắn mua luôn một căn nhà ở thị trấn.
Nhưng mà cha nuôi cũng rất ít khi ở nhà trên thị trấn, phần lớn thời gian đều ở nhà Triệu gia dưới chân núi Tây Sơn.
Bởi vì nơi đó gần nhà Tiểu Thảo, rất tiện cho việc sang ăn cơm chùa.Phòng Tử Trấn đã sớm nói chuyện này với vợ mình ở trong thư, Phòng phu nhân suy nghĩ một lát rồi nói: “Với hiểu biết của ta về nghĩa phụ con, chàng trở về từ phủ thành nhất định sẽ trực tiếp về thôn Đông Sơn.
Vậy ta chờ chàng ở thôn Đông Sơn thôi!”Dư Tiểu Thảo ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng! Sáng sớm nay nghĩa phụ đã ra roi thúc