Vương Nhị Cẩu hoàn toàn không tin lời nói của nàng ta: “Đi ngang qua? Đất của thôn chúng ta đều ở bên ngoài thôn.
Tối khuya rồi, ngươi chạy ra ngoài thôn làm gì mà có thể đi ngang qua ruộng dưa của Đại Hải ca?”Vương Nhị Cẩu này cũng rất có tâm! Hai ngày nay hắn ta nếm được lợi ích của việc bán dưa, vỏn vẹn hai ngày đã thu vào được chừng một trăm lượng, đây là chuyện trước kia hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ! Nhìn cái bụng hơi nhô ra của vợ, ánh mắt của Vương Nhị Cẩu trở nên dịu dàng, cả người chan chứa ánh sáng của tình cha.Đây là tiền hắn ta làm việc đàng hoàng kiếm được, là gia sản hắn ta tích góp cho con trai vẫn chưa ra đời.
Sau này con trai của hắn ta sẽ không còn áo rách quần manh, ăn không đủ no, suốt ngày suy nghĩ sao để trộm cái này cướp cái kia như cha của nó khi còn trẻ nữa.Lại nghiêm túc làm thêm mấy ngày, hắn ta sẽ tìm người xây năm gian phòng ngói, mua thêm chút ruộng đất.
Nhà hắn ta trồng không hết thì vẫn có thể cho người khác mướn trồng cũng được! Tích thêm chút gia sản cho con trai của hắn ta, nếu như con trai muốn, hắn ta cũng sẽ đưa con trai đến trường đi học, thi kiếm công danh.
Nếu nó không muốn, thì cứ trông coi ruộng cho thuê sống qua ngày.
Sau này, Vương Nhị Cẩu hắn ta sẽ không còn là một tên lông bông ở trong thôn chó ngại mèo ghét nữa.
Bây giờ hắn ta đã có thể ưỡn ngực đường đường chính chính mà làm người rồi!Theo Vương Nhị Cẩu, ruộng dưa của Dư gia chính là phép màu giúp hắn ta làm giàu, phải chăm sóc cho thật tốt.
Vì vậy, hôm nay hắn ta bán dưa trở về, thấy Hải ca bận rộn cả ngày mà tối còn phải trông dưa, bèn chủ động chia sẻ với huynh ấy, gánh vác trách nhiệm trông chừng ruộng dưa.
Không ngờ là trời mới vừa tối, hắn đã tóm được một tên có ý xấu rồi.
Ha! Còn là thân thích không bớt lo của Hải ca!Vương Nhị Cẩu cũng không thèm quan tâm thân thích hay không thân thích gì đó, hắn ta chỉ xem người trộm dưa như là người ngăn cản đường phát tài của mình.
Hải ca chỉ trồng ba mẫu dưa hấu, bị trộm đi một quả thì hắn ta sẽ kiếm ít đi mấy lượng bạc.
Vậy sao mà được chứ?Lý thị bị bắt trong lòng không ngừng chửi rủa.
Nếu như là Dư Hải trông ruộng dưa, nàng ta nói mềm mỏng cũng sẽ không bị truyền ra ngoài.
Dù sao, ở một thôn chất phác như thôn Đông Sơn, người tay chân không sạch sẽ sẽ bị các thôn dân khinh bỉ và cô lập.
Nhưng cố tình người trông dưa hôm này lại là Vương Nhị Cẩu cứng mềm không ăn, miệng của hắn ta cũng không kín kẽ gì.
Nếu như bị rêu rao ra bên ngoài, nàng ta còn có mặt mũi ở lại thôn Đông Sơn sao?“Nhị Cẩu huynh đệ, dưa là của nhà nhị đệ, ta là tẩu tẩu của hắn, ăn một quả dưa hấu của đệ đệ đâu có gì quá đáng đúng không?” Lý thị biết mình đấu không lại Vương Nhị Cẩu, không thể dùng cứng được cho nên giọng nói cũng mềm lại.Vương Nhị Cẩu nhíu mày một cái, thân thích trong thôn cũng có nhiều chuyện ngươi lấy của ta một cọng đậu đũa, ta lấy lại ngươi mấy quả cà.
Hình như lời này cũng khá là có lý, nhưng mà...Dư Tiểu Thảo buông tay mẹ nuôi ra, đi tới hai bước, cười như không cười nói: “Đại bá mẫu, nếu ngươi muốn ăn dưa hấu thì cứ kêu Hắc Tử ca tới đây nói một tiếng là được! Cần gì phải đêm hôm khuya khoắt không một tiếng động chạy vào trong ruộng hái chứ? Cũng may nhà bọn ta không nuôi chó trông dưa, nếu không nó coi ngươi như ăn trộm mà cắn thì phải làm sao đây! Ngươi thấy đấy, Nhị Cẩu thúc cũng không phải là người bạo lực, nếu không chưa nói lời nào đã đánh một trận, ngươi sẽ thế nào?”Từ sau khi bị Phòng tướng quân oai phong đen mặt cảnh cao, Lý thị đã có chút sợ Tiểu Thảo rồi.
Đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của Tiểu Thảo, nàng ta không nhìn được né tránh, lắp ba lắp bắp nói: “Cái đó...!Ta...”“Đại bá mẫu, trước giờ ngươi cũng có mắt nhìn, nhưng người khác cũng chẳng bị ngu! Sau này chuyện như vậy vẫn nên làm ít lại thì tốt hơn.
Mẹ nuôi, để mẹ chê cười rồi...” Tiểu Thảo dáng người nho nhỏ, mặt mũi non nớt, nhưng nói chuyện lại rất đanh thép, khiến Lý thị không có cũng không dám bẻ lại.Nguyên nhân nàng ta thành thật như vậy còn có một cái nữa, là vì nàng ta nghe Tiểu Thảo gọi quý phu nhân bên cạnh mình là “mẹ nuôi”, vậy chẳng phải là phu nhân của Phòng đại nhân sao? Dân nhỏ sợ nhất là đụng tới quan gia, Lý thị ở trước mặt Phòng phu nhân đương nhiên cũng biết điều hơn không ít, không dám có mấy suy nghĩ linh tinh kia nữa.Dư Tiểu Thảo thấy thái độ biết lỗi của nàng ta, cho là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bèn đuổi Lý thị về nhà.Lý thị chán nản đi ra từ nhà cũ, không chiếm được chút lợi nào mà còn ồn ào đến không còn mặt mũi.
Nàng ta cực kỳ bực bội trở về nhà, thấy ánh đèn trong chính phòng vẫn sáng, mắt chuột xoay một vòng sau đó gõ cửa chính phòng.
Lúc này Trương thị đang rầu rĩ vì chuyện của con trai nhỏ! Mẹ chồng nàng dâu thì thầm một lúc lâu, lúc Lý thị rời đi, vẻ lo lắng trên mặt Trương thị biến mất, chỉ còn lại tính toán.Ngày hôm sau, Phòng phu nhân thức dậy trong tiếng hót vui mừng của chim chóc.
Ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ lên lá sao phát ra tiếng “xào xạc” nhẹ nhàng, một con chim lông sáng đang tò mò đứng trên cửa sổ nhìn vào bên trong, trong miệng thỉnh thoảng hót lên bài hát uyển chuyển.Linh Lung hầu hạ phu nhân mặc quần áo rửa mặt, nhìn con chim xinh đẹp bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cười nói: “Không nghĩ tới trong vùng đất hoang vu hẻo lánh này còn có người dùng thủy tinh khảm cửa sổ nữa!”Phòng phu nhân nhận lấy cái khăn trong tay nàng ta, lau lau nước trên mặt, nhẹ giọng nói: “Triệu lão gia tử chính là Đại tướng tiền triều, xuất thân danh môn.
Tuy nói đã lánh nạn ở bên ngoài nhiều năm, nhưng dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, một chút của cải này vẫn có.
Nếu như không phải sợ quá gây chú ý ở vùng nông thôn này, xây một cái thôn trang tinh xảo ở trên núi này cũng không thành vấn đề gì.
Ngươi không thấy những vật dụng trong nhà này sao, nhìn rất giản dị, nhưng đều làm bằng gỗ lim và tử đàn đấy, giá trị không rẻ đâu!”Trân Châu có khả năng nấu nướng không tệ, đang bưng điểm tâm đã làm xong lên, nghe vậy thì cười nói: “Cả nhà Triệu lão tướng quân thật rộng rãi, để lại hết những thứ này cho Dư gia.”Phòng phu nhân ngồi xuống trước bàn tròn gỗ lim, dùng nước ấm súc súc miệng, sau đó nói: “Triệu tiểu tướng quân và cha của Tiểu Thảo tình như thủ túc, cha của Tiểu Thảo còn từng cứu Triệu tiểu tướng quân một mạng, đừng nói căn nhà này, cho dù cho nhiều thứ hơn nữa cũng là nên làm.
Phù Dung đâu? Vẫn chưa thức dậy à?”“Có lẽ vì hôm qua quá mệt mỏi, Phù Dung tiểu thư lá ngọc cành vàng, sao có thể chịu đựng giày vò như thế được?” Linh Lung cười nói: “Nếu không, ta đi gọi tiểu thư...”“Không cần đâu, để nó ngủ