Tiền Văn không ngăn được lòng nhiệt tình của cậu bé, xé một miếng thịt trên đùi gà bỏ vào trong miệng tinh tế thưởng thức, hương vị mềm ngon của đùi gà để lại dư vị thật sâu trong lòng cậu, cả đời khó quên.
Dù tương lai cậu đỗ Tiến sĩ làm quan, ăn nhiều gà quay, ăn nhiều món ăn ngon, cũng không thể tìm được hương vị thuở ban đầu…Dư Tiểu Thảo vui vẻ nhìn đám nhóc, đặc biệt là dáng vẻ được ăn ngon của em trai, nàng không nhịn được véo véo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé.
Tiểu Thạch Đầu phồng má, mơ hồ nói: “Nhị tỷ, dù sao đệ cũng là học sinh của thư viện Vinh Hiên, không phải đứa trẻ hai ba tuổi, không muốn động một cái là bị véo má.
Để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm đó!”“Véo má là cử chỉ thân mật, người lạ tỷ còn không thèm véo đâu! Tỷ cuối cùng cũng hiểu rõ sao lại có câu nói “Con lớn không theo mẹ” rồi.
Đệ còn chưa lớn đâu, chỉ là đi học mà thôi đã không nhận Nhị tỷ như ta rồi hả? Đau lòng thật đó!” Dư Tiểu Thảo quay đầu sang một bên, dùng sức trừng đôi mắt to sáng lấp lánh, sau khi cảm thấy chút ghen tuông dùng sức chớp mắt ra một chút ánh lệ, lên án nhìn em trai.Tiểu Thạch Đầu lập tức hoảng sợ, vội để bát cơm trên tay xuống, nhào tới bên cạnh nàng, ôm cánh tay nàng lắc nhẹ, nói: “Nhị tỷ, không phải đệ không nhận nhị tỷ mà! Nhị tỷ mãi là nhị tỷ tốt nhất của đệ.
Tỷ đừng buồn, là đệ sai.
Tỷ véo đi, muốn véo thế nào cũng được ạ…”Tiền Văn nhìn hết động tác nhỏ của Tiểu Thảo, trong lòng không nhịn được lắc đầu.
Dư Phàm thông minh lanh lợi nhưng vào tay nhị tỷ thì cậu bé thì chỉ có nước bị trêu chọc thôi.Tiểu Thảo chớp mắt một chút, nước mắt trong mắt theo lông mi chảy xuống má, kết hợp với biểu cảm đau khổ của nàng, có vẻ rất thê lương.
Tiểu Thạch Đầu suýt chút nữa bật khóc, nức nở nói: “Nhị tỷ đừng khóc, sau này Tiểu Thạch Đầu không dám nữa.
Tỷ đừng giận đệ…”Tôn mập chen vào, giơ khuôn mặt nhỏ tròn vo của mình tới trước mặt Tiểu Thảo, lớn tiếng nói: “Nhị tỷ đừng buồn, Tiểu Thạch Đầu không nhận tỷ, đệ nhận tỷ! Nè, tỷ muốn véo sao cũng được, nhất định sẽ thích hơn véo Tiểu Thạch Đầu!”Tiểu Thảo không nhịn được bật cười, sờ mặt Tiểu Thạch Đầu, cũng xoa đầu Tôn mập, nói: “Dọa mấy đứa thôi, đừng nghĩ là thật! Mau ăn đi… Không còn sớm nữa, tỷ còn phải về thôn Đông Sơn đây.
Thạch Đầu, phải học cho tốt đó, chiều mai tỷ tới đón đệ.” Ngày mai là ngày nghỉ phép.Tiểu Thạch Đầu biết cậu bé lại bị nhị tỷ trêu chọc, hít hít mũi, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Tiểu Thảo nói: “Nhị tỷ! Tỷ yên tâm, đệ mãi mãi là Tiểu Thạch Đầu của tỷ!”Câu nói này của cậu bé giống như một lời thề, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Dù sau này cậu bé trở thành thiếu niên Trạng nguyên, sau khi nổi tiếng rồi khi thấy nhị tỷ thì vẫn làm nũng chơi xấu, giống như ngày trước vậy…Không đợi Tiểu Thảo cảm động, Tôn mập đã chen vào: “Nhị tỷ, đệ cũng mãi là Tôn mập của tỷ! Sau này nấu đồ ăn ngon nhớ mang một phần cho đệ nhé!”Tiểu Thảo véo mặt Tôn mập còn cao hơn mình, dở khóc dở cười nói: “Yên tâm đi! Đệ không gọi tỷ là nhị tỷ cũng sẽ không thiếu phần đệ đâu! Phải đi rồi, nếu không trước khi trời tối sẽ không về đến nhà!”Vẫy tay tạm biệt Tiểu Thạch Đầu và đám nhóc cùng phòng cậu bé, Tiểu Thảo trở về cửa hàng dưa.
Phòng phu nhân đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, nàng ấy mua đồ dùng hàng ngày, hai chiếc xe nhà Tiểu Thảo khó khăn lắm mới có thể chứa đủ.Trương thị nhìn hai xe đồ này đỏ cả mắt.
Một túi gạo trắng to một túi bột mỳ to, còn có một miếng thịt nặng khoảng hai cân rưỡi, càng đừng nói đến những đồ dùng hàng ngày tinh xảo khác mà bà ta chưa thấy bao giờ.
Hai xe này ít cũng phải mấy chục lượng bạc nhỉ? Đúng là gia quyến nhà quan, một khi xài bạc là không tiếc gì cả…Nhưng mà thầy bói nói nhà bà ta sẽ có quan lớn.
Chờ con trai bà ta làm quan, bà ta cũng là mẹ quan rồi, đến lúc đó bà ta ra cửa cũng có thể vung từng nắm bạc to như vậy rồi…Bởi vì trên xe chứa đầy đồ nên đoàn người đi không nhanh.
Lúc trăng sáng treo trên ngọn cây mới về đến thôn Đông Sơn.
Lúc đi qua cửa nhà, Trương thị lại không muốn xuống xe, vì tiền bà ta đòi còn chưa đến tay.“Nãi, hai trăm lượng bạc không phải con số nhỏ, dù sao bà cũng phải cho nhà con thời gian chuẩn bị chứ! Muộn rồi, có chuyện gì để mai nói không được sao? Nhà con cũng đâu chạy đi đâu được!”Trương thị đi từ sáng sớm, đi mấy giờ mới đến thị trấn, lại ngó dáo dác bên ngoài cửa hàng dưa cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, cuối cùng còn làm loạn một trận, thể lực và tinh thần cũng sắp không chống nổi.
Ngẫm lại, Dư Hải muốn đổi ý cũng phải xem xem bà ta có đồng ý hay không mà! Trương thị cảm thấy chàng không thoát khỏi bàn tay bà ta, cuối cùng cũng xuống xe về nhà.Phòng phu nhân nhìn biểu cảm không cam tâm của bà ta, thở dài nói: “Tiểu Thảo, con muốn dùng tiền để tránh tai họa cũng không có gì sai, nhưng chỉ sợ cổ vũ cho người khác, động một chút là khóc lóc om sòm, chơi xấu lừa gạt bạc, không tốt đâu!”Trong nháy mắt Trương thị xuống xe, Dư Tiểu Thảo thấy ngũ thải thạch trên tay mình bắn ra một tia ánh sáng vàng vào đầu Trương thị.
Nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ nuôi, nàng cười ranh mãnh nói: “Mẹ nuôi, người yên tâm đi! Số tiền đó, bà ta cũng đừng hòng lấy được dù chỉ một văn tiền! Người cứ chờ xem kịch hay đi!”Ngay đêm đó, một bóng người lén lút, rón ra rón rén đi ra từ đông phòng của nhà cũ, một con mèo vàng nhỏ khinh bỉ nhìn nàng, ngẩng đầu kiêu ngạo bước theo sau lưng nàng.[Chúng ta đi xem kịch vui chứ không phải