"Đại Hải, dù sao ta cũng nuôi lớn hai tỷ muội ngươi, không có công lao cũng có khổ lao.
Ngươi nể tình xưa nghĩa cũ, cầu xin mẹ ruột ngươi giúp ta đi, đừng câu hồn phách của ta…” Trương thị coi Dư Hải là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, đau khổ cầu xin.Tình xưa nghĩa cũ? Có lẽ là áy náy, còn có thể là gì chứ, trước khi Dư Ba ra đời, Trương thị cũng coi như đối xử với hai chị em chàng không tệ.
Ăn mặc, Dư Đại Sơn có, hai chị em chàng cũng có.
Nhưng mà từ sau khi Dư Ba đi học, Trương thị liền bắt Dư Hải năm đó mới gần mười ba tuổi bất chấp nguy hiểm lên núi săn thú, tiền kiếm được đều phải nộp, lại chỉ có thể ăn lửng dạ.Lúc ấy, Dư Hải nghĩ rằng trong nhà kinh tế khó khăn, mỗi ngày đói bụng lên núi bắt thỏ hoang gà rừng, lại nhịn không ăn, tất cả đều bán để phụ cấp chi phí sinh hoạt trong nhà.
Sau này mới biết, cả nhà chàng nhịn ăn nhịn tiêu tới khổ sở là vì đóng học phí cho Tiểu Ba.
Chàng hiền lành, nể tình anh em nên càng cố gắng học kỹ xảo săn thú với Triệu đại ca, con mồi bắt được ngày càng nhiều, cũng nhiều loài hơn.Sau khi chàng lấy vợ, vợ và con gái chàng cũng không vì đóng góp của chàng cho gia đình mà được đối xử tốt.
Ngược lại vì chàng ngu hiếu, vợ hiền lành nên trở thành người bị bắt nạt ở trong nhà.
Là người làm nhiều nhất nhưng lại được ăn ít nhất.
Sức khỏe vợ chàng ngày một kém, con gái gầy đến da bọc xương, người trong nhà đều ốm yếu bệnh tật.
Trương thị còn không chịu mời đại phu tới khám cho các nàng, con gái nhỏ suýt chút nữa mất mạng…“Tình nghĩa? Bà nói chuyện tình nghĩa với ta sao? Học phí của tiểu đệ, chi phí ăn ở ở thị trấn, gần như đều là ta kiếm cho phải không? Đây không phải tình nghĩa à? Lúc chưa ra ở riêng, vợ ta ốm yếu bệnh tật còn phải làm trâu làm ngựa cho các ngươi, này cũng không phải tình nghĩa à? Lúc ta bị thương nặng sắp chết, ba trăm lượng bạc Triệu đại ca mang đến đều bị bà giấu nhẹm đi, người nhà ta một câu cũng không nói, cái này cũng không tính là tình nghĩa sao? Đúng, bà nuôi ta và đại tỷ sáu năm, ta dùng mười lăm năm lao động cần cù vất vả báo đáp cái nhà này.
Nếu như chừng đó còn chưa đủ, ba trăm lượng bạc vốn dùng để cứu mạng ta, hẳn là đủ để trả cho cái thứ gọi là “Tình nghĩa” này nhỉ?”Từng câu từng chữ của Dư Hải như xé lòng nát dạ: “Như vậy ta không nợ bà cái gì hết! Ngược lại là bà nợ ta! Bà nợ mẹ ta một cái mạng! Bao giờ thì bà trả lại cho chúng ta?”Trương thị ở trong nhà nói một là một, không ngờ rằng Dư Hải xưa nay ngoan ngoãn thành thật lại phản bác bà ta mạnh mẽ như vậy.
Trương thị tạm thời vứt bỏ những sợ hãi trong lòng, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn Dư Hải, hét lên chói tai:“Tiền ngươi kiếm được cũng đâu phải để ta dùng riêng! Nhiều năm qua ta nhịn ăn nhịn mặc, còn không phải vì Dư gia các ngươi sao? Tiểu Ba là đệ đệ ruột của ngươi, dòng máu trong người cũng là máu Dư gia, huynh trưởng như cha, ngươi cung cấp cho hắn đi học không phải điều hiển nhiên sao?”Thấy Trương thị không có chút ăn năn nào, lại cưỡng từ đoạt lý lần nữa, Dư Hải thất vọng nói: “Bà nói sai rồi, ta không phải huynh trưởng.
Huynh trưởng là Trần Đại Sơn, hắn đã đổi họ Dư, nhưng vẫn cùng một mẹ với Tiểu Ba.
Hơn nữa, người làm mẹ như bà còn sống! Tính tới tính lui cũng không đến lượt nhị ca như ta nuôi hắn!”Trương thị kêu gào ầm ĩ: “Ta có thể nuôi tỷ đệ ngươi, sao ngươi không thể nuôi đệ đệ mình? Bây giờ ngươi có tiền lại không chịu chi ra năm trăm lượng bạc cho đệ đệ ngươi.
Ta đúng là có mắt như mù, nuôi lớn loại người không bằng heo chó như ngươi, lúc trước đáng lẽ nên để ngươi và bà mẹ ma quỷ của ngươi cùng xuống địa ngục…”“Câm miệng!” Dư lão đầu mạnh mẽ tát Trương thị một cái, tức giận quát lên: “Cái gì mà bà nuôi tỷ đệ Đại Hải? Bà đánh cá hay làm ruộng? Chuyện ăn mặc của tỷ đệ Đại Hải, không phải đều là người làm cha như ta lo sao? Bà và đứa con chồng trước ăn của ta, uống của ta, ta có nói gì không? Từ sau khi con trai út ra đời, bà đối xử với tỷ đệ Đại Hải thế nào? Bà nghĩ chúng ta đều bị mù hết sao? Bà có mặt mũi gì mà dám mở miệng tranh cãi chứ?”Trương thị che lại bên mặt bị đánh đau, kinh ngạc nhìn Dư lão đầu.
Bà ta trăm triệu lần không nghĩ tới, bạn già hiền lành cả đời không nổi nóng vì việc gì lại có một ngày ra tay đánh bà ta, hơn nữa còn là vì đứa con của tiện nhân kia!Trong cơn giận dữ, Trương thị “A…” một tiếng nhào đến chỗ Dư lão đầu, móng tay thật dài cào mặt ông: “Ông đánh ta? Ta vì ai chứ? Còn không phải vì Dư gia nhà ông sao! Dư Hải là con trai ông, không lẽ Tiểu Ba không phải? Lão già chết tiệt này, ông mà có bản lĩnh thì ta đâu đến nỗi phải tìm mọi cách moi tiền người trong nhà chứ?”Trong cơn giận, Trương thị dự lại bộc phát ra sức lực kinh người, không ngờ có thể đè Dư lão đầu thường hay làm việc xuống, dùng sức cào mặt.
Dư lão đầu tuy bảo vệ mặt mình nhưng cũng bị bà già này cào chảy vài vết máu.“Đủ rồi!” Dư Hải bắt lấy cánh tay Trương thị, kéo bà ta xuống khỏi người Dư lão đầu.Này lại là đụng trúng tổ ong vò vẽ, Trương thị lăn lộn trên giường đất kêu khóc: “Mọi người mau đến đây xem! Dư gia muốn giết người này! Cha con các ngươi cùng đánh một bà già như ta, đúng là muốn lấy mạng ta mà! Không xong rồi! Giết người rồi!”Dư Đại Sơn sớm đã nghe thấy ồn ào, mặc kệ sự ngăn cản của Lý thị, xông vào trong phòng dùng sức đẩy Dư Hải ra, bảo vệ Trương thị ở sau lưng, trợn mắt nói: “Đại Hải! Mẹ ta dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với bà như vậy?”Dư Thải Điệp nước mắt đầy mặt