Gần đây, Phòng phu nhân thường ăn không ngon, trừ rau củ được Tiểu Thảo tưới bằng nước linh thạch, những thứ khác ăn một miếng là nôn.
Nhất là thịt và hải sản, không ăn được một chút nào.
Tiểu Thảo hiểu rõ tầm quan trọng của ăn uống cân đối với thai nhi, chỉ ăn rau củ đương nhiên không được, vì vậy để có thể khiến mẹ nuôi ăn chút thịt cá, Tiểu Thảo gần như hao tâm tốn sức.Tiểu Thạch Đầu vì thư viện Vinh Hiên mở rộng giá sách mà được nghỉ ở nhà, tuần trước cậu bé nhận được thư của Hàm ca gửi từ Kinh thành về.
Trong thư, Triệu Hàm đơn giản kể lại cuộc sống của hắn ở Kinh thành, ông nội hắn đã ra biên cương, nhậm chức Đại tướng quân thống lĩnh ba quân.
Hắn và cha hắn tạm thời ở Kinh thành chờ lệnh.
Trong thư nói nhiều nhất chính là hồi ức khi còn sống ở thôn Đông Sơn, hình ảnh săn thịt nướng nấu canh cá với chị em cậu bé…Nghe nhị tỷ cứ nhắc đi nhắc lại mẹ nuôi tỷ ấy không thể ăn đồ ăn mặn, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên nghĩ ra gì đó, mở miệng nói: “Nhị tỷ, tỷ còn nhớ trụ sở bí mật mà Hàm ca đưa chúng ta đến không?” Trụ sở bí mật là tên nhị tỷ đặt cho sơn cốc kia, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy rất oai nên vẫn luôn gọi tên sơn cốc đó như vậy.Tiểu Thảo cân nhắc trong đầu, có nên nấu vài món khai vị chua cay, món cá hầm dưa chua cũng không tệ, nhưng mà nhà nàng không ngâm cải chua, chắc nhà bà ngoại có.
Mẹ nuôi thích ăn chua, cá hầm dưa chua chắc sẽ hợp khẩu vị của nàng ấy, đến lúc đó, thái lát cá thật mỏng, lại trần qua bằng nước, nhất định sẽ không còn mùi tanh…Nghe lời Tiểu Thạch Đầu nói, nàng không để ý nói: “Sao thế? Đệ muốn đi chơi ở sơn cốc à? Chờ khi nào nhị tỷ rảnh nhất định sẽ đưa đệ đi… Đệ đi ôn bài trước đi!”“Không phải đệ muốn đi chơi! Tỷ còn nhớ trong dòng suối ở sơn cốc có cá thiểu không? Thịt cá non mềm, vào miệng là tan, có khi Phòng gia bá mẫu có thể ăn đó!” Tiểu Thạch Đầu cảm thấy cậu bé bị coi thường.Cậu bé đã không còn là Tiểu Thạch Đầu trước đây được chứ? Bây giờ, cậu đã là học sinh lớp vỡ lòng của thư viện Vinh Hiên, làm sao chỉ biết chơi chứ? Nhưng mà đánh chết cậu bé cũng không thừa nhận, cậu bé cũng nhớ sơn cốc trong ngọn núi kia, nhớ mùi thịt nướng ở đó, vị tươi ngon của cá thiểu…Dư Tiểu Thảo vừa nghe đã lập tức giơ ngón cái với Tiểu Thạch Đầu: “Đề nghị này không tệ! Không uổng nửa năm đọc sách, đầu óc còn nghĩ nhanh hơn cả tỷ! Đi, chúng ta đi trụ sở bí mật, bắt nhiều cá thiểu mang về.
Gần đây thời tiết quá nóng, cha mẹ lại phải lo việc xây nhà, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.
Cá thiểu ăn ngon, lại có dinh dưỡng, chúng ta bắt nhiều một chút mang về nấu canh!”Việc này không nên chậm trễ, bây giờ xuất phát còn có thể về kịp nấu cơm trưa cho mẹ nuôi đó! Tiểu Thảo mang lọ sành đi, Tiểu Thạch Đầu chạy theo nàng, cả hai đi về phía rừng núi.Sáng sớm, gió mát rượi, mùa hè ở Tây Sơn cây cối xanh um, cành lá tốt tươi, đi trong rừng không hề cảm thấy không khí nóng bức của mùa hè.
Xuyên qua rừng núi, chị em Tiểu Thảo đi đến một vách núi bám đầy dây leo mọc xanh tốt.
Không sai, trụ sở bí mật mà chị em Tiểu Thảo nói chính là ở sau đám dây leo xanh tốt này.Vạch ra đám dây leo rậm rạp, một sơn động cao hơn nửa người xuất hiện trước mặt hai chị em.
Càng đi vào sâu bên trong sơn động càng rộng, dù là người trưởng thành đứng thẳng người cũng không đụng đến đỉnh vách động.
Đi khoảng một tiếng, trong sơn động xuất hiện ba ngã rẽ.
Hai người rẽ bên phải, lại đi thêm một khoảng thời gian, trước mắt sáng tỏ thông suốt, khiến người khác cảm giác liễu ám hoa minh(1).(1)Liễu ám hoa minh: mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hi vọng.Đây cũng là sơn cốc mà Triệu Hàm từng dẫn chị em Tiểu Thảo đến chơi.
Nước chảy róc rách, phồn hoa như gấm, lại bởi vì địa thế kỳ lạ, bốn phía là núi, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài vài độ nên là một nơi nghỉ mát rất tốt.“Nếu như không phải đoạn đường đầu đi vào sơn cốc quá hẹp không tiện đi lại, tỷ cũng muốn đưa mẹ nuôi đến đây tránh nóng! Mẹ nuôi nhất định sẽ thích phong cảnh nơi này!”Đang nói chuyện, một con thỏ rừng trắng như tuyết dừng ở trước mặt hai chị em cách đó không xa, một đôi mắt tròn vo như hồng ngọc tò mò quan sát hai người lạ xâm nhập.
Tiểu Thạch Đầu cởi bỏ những gò bó trong thư viện, lại trở về bản tính của cậu bé.
Cậu bé vui mừng kêu một tiếng, đuổi theo con thỏ rừng kia, tiếng cười vang vọng trong sơn cốc.Dư Tiểu Thảo để Tiểu Bổ Thiên Thạch kiểm tra xung quanh, cũng không phát hiện mãnh thú có thể tấn công người khác bèn để em trai vui vẻ chơi trong sơn cốc.
Nàng đi đến dòng suối nhỏ trong veo ở bên kia, cúi đầu tìm cá ở trong khe đá.Cá thiểu hình như là đặc sản của sơn cốc này, Tiểu Thảo chưa từng thấy ở nơi khác có.
Cá thiểu dài khoảng hai ba tấc, thân cá thon thon, trắng như tuyết, di chuyển rất nhanh nhẹn, người bình thường không bắt được.Tiểu Thảo mang lọ sành có nước linh thạch ở trong thả vào trong nước suối, chờ cá tự tìm đến lọ sành.
Chốc lát sau, cá thiểu ở xung quanh cảm nhận được linh khí trong lọ sành, từ từ tụ tập lại.
Tiểu Thảo thấy trong sơn cốc nơi nơi tốt tươi, các loại hoa lạ thấp thoáng khắp nơi, mẹ nuôi xuất thân danh môn chắc hẳn sẽ thích.
Nàng quyết định ngắt một bó hoa mang về, cắm vào bình hoa trong phòng mẹ nuôi, còn có vài loại nàng cảm thấy không tệ, đào rễ lên xem có thể mang về hay không!Tuy Tiểu Thảo không quá hiểu biết hoa cỏ, nhưng mà thưởng thức cơ bản vẫn có.
Cây nàng đào lên có lẽ là cây hoa trà và hai gốc cây nhìn giống như hoa lan, vẩy chút nước linh thạch lên trên, tỷ lệ sống sẽ cao hơn.Trở lại bên dòng suối, trong lọ sành đã tụ tập không ít cá thiểu, tính sơ sơ cũng khoảng cân, cân rưỡi! Cũng không biết mẹ nuôi có ăn được hay không, cứ bắt về trước đã! Nhìn sắc trời, hai người ra ngoài cũng đã một tiếng rồi, tính cả đường về nhà thì về đến nhà vừa vặn là thời gian nấu cơm trưa.Tiểu Thảo đang muốn gọi em trai ham chơi trở về thì Tiểu Thạch Đầu giống như có thần giao cách cảm với nàng vậy, chui ra từ trong