Tiểu nữ nhi nhà trưởng thôn vội đoạt lấy, nhanh tay nhanh chân mở hộp ra: “Woa! Là vòng long phượng này! Ngươi nhìn đôi long phượng này đi, quá giống mà!”Trương thị đoạt lại vòng long phượng vào trong tay, ước lượng vài cái, đúc đặc nên rất nặng.
Một đôi vòng tay chỉ dùng bạc cũng phải ba bốn lượng! Thứ quý giá này phải cất cẩn thận, không để cho người khác thuận tay sờ soạng được.Lý Hiểu Mộng cầm một đôi trâm bạc trong hộp, nói với Dư Thải Điệp: “Nhìn này, phía trên là sen tịnh đế(1).
Hoa nở cùng gốc, ý hoa đẹp trăng tròn.
Cầm ở trong tay nặng trĩu, hẳn là đúc đặc.
Haizz...!Thật hâm mộ ngươi, sao ta không có mệnh tốt như ngươi, có người nhị ca hào phóng như vậy.”(2) Sen tịnh đế: Hai đóa sen mọc cùng một gốc, ý chỉ tình cảm vợ chồng mặn nồng.“Đôi khuyên tai này rất may mắn vui mắt, đỏ hồng rực rỡ lại rất hợp hoàn cảnh.
Thải Điệp, ngày mai ngươi hãy mang đối khuyên tai này xuất giá đi!” Nàng dâu có khuôn mặt tròn đặt đôi khuyên tai san hô đỏ ở bên cạnh Dư Thải Điệp rồi khoa tay múa chân một chút.
Ngày mai tân nương tử xuất giá, phải mặc áo cưới đỏ, chùm khăn voan đỏ, hơn nữa đôi khuyên tai đỏ này tuyệt đối vui càng thêm vui!Con gái trưởng thôn khoe khoang kiến thức rộng rãi của mình, bĩu môi nói: “Tẩu tẩu Vương gia à, ngươi biết gì chứ! Cái này làm từ san hô đỏ, tứ tẩu của ta cũng có một đôi khuyên tai san hô đỏ, gia công không nhiều bằng cái này, màu sắc cũng không bằng mà còn phải bỏ ra mười lượng bạc đấy! Đôi khuyên tai san hô đỏ này nói ít ra cũng không chỉ đắt hơn gấp đôi của tẩu tẩu ta!”Trùng hợp thay, nha đầu này vẫn có chút ánh mắt.
Ai bảo đại ca nhà người ta có tiền, tiểu ca làm việc bên cạnh lão gia tri huyện chứ! Mưa dầm thấm đất, kiến thức nhất định nhiều hơn những nha đầu ở quê nhà!Trương thị vừa nghe, vội thu lại tất cả trang sức rồi cho vào trong hộp, bà ta ôm vào trong ngực giống như sợ bị ai cướp mất.
Bà ta nói với con gái nhỏ: “Thải Điệp à, thứ này quá quý giá, mẹ cất giúp con.
Ngày mai đúng ngày sẽ lại lấy ra làm của hồi môn cho con.
Có những thứ này, bên nhà chồng con cũng sẽ phải coi trọng con hơn một chút!”Tuy nói số bạc lần trước cuối cùng vẫn lấy lại được, nhưng sau này còn rất nhiều dịp phải dùng tiền, bà ta dù có thương con gái cũng không thể lấy ra mấy chục lượng bạc để cho con gái gả đi.
Dư lão nhị coi như có lương tâm, không quên người muội muội Thải Điệp này.Lý thị vẫn luôn không lên tiếng ở trong phòng lặng lẽ ra khỏi đông phòng, kéo Dư Đại Sơn từ trong viện đến một chỗ vắng vẻ, nhỏ giọng mà oán giận: “Chàng nói Đại Hải đang làm cái gì vậy? Để người làm đại ca là chàng mất mặt sao? Thứ mấy chục lượng, nói tặng là tặng luôn! Còn là nữ nhi của kẻ thù nữa, chàng nói hắn có ngốc hay không?”Dư Đại Sơn ở trong trạch viện cũng nghe thấy động tĩnh trong nhà chính, trong lòng cũng đã bốc hỏa từ lâu! Vừa nghe nàng ta nói như vậy, miệng rộng lập tức quát lớn: “Cái gì gọi là nữ nhi kẻ thù? Đó chính là thân muội muội của hắn, cũng là muội muội của ta! Ngươi cái miệng thúi này, nếu không nói cũng không ai nói ngươi bị câm đâu! Người ta thích tặng bao nhiêu thứ là chuyện của người ta! Nhà ta không ở riêng, tiền đều ở trong tay mẹ, tặng một đôi bạc đinh hương người khác cũng đâu dị nghị gì chứ!”Lý thị nào phải người dễ bắt nạt, bị quát một tiếng, lập tức xù lông, hai tay chống lên cái eo béo phì, giọng the thé không quan tâm kêu lên: “Dư Đại Sơn, ngươi là tên vô dụng! Có bản lĩnh ra ngoài mà giương oai, ngươi đánh vợ thì có gì là hảo hán! Ngại mất mặt à, có bản lĩnh ngươi đi kiếm tiền đi! Trông vào một cái thuyền đánh cá rách, mỗi ngày kiếm được không bao nhiêu tiền, còn không bằng con trai làm công ở bên tàu!”Mấy người phụ nhân trong thôn vội lại đây khuyên giải, Lý thị nào phải là người nghe lọt tai mấy lời khuyên, nàng ta càng mắng càng hăng.
Vẫn là Trương thị đi ra từ trong phòng, đứng trước mặt nàng ta trừng mắt, Lý thị lập tức ỉu xìu.
Trong lòng Lý thị vẫn rất e sợ bà mẹ chồng đến cả người cũng dám giết này.Ngoài khúc nhạc đệm nhỏ này, ngày hôm sau Dư Thải Điệp vẫn xuất giá rất thuận lợi.
Người nhà chồng tới, ít nhiều cũng đều đã nghe tên Dư Hải, biết chàng kết nghĩa với khâm sai đại nhân, còn rất có mặt mũi trước mặt ở Hoàng thương Chu gia.
Bởi vậy, thái độ người nhà chồng Dư Thải Điệp rất khách khí với người Dư gia, khác hẳn vẻ kiêu ngạo ngày trước.
Đặc biệt là đối với người nhị ca Dư Hải này, tân lang luôn miệng gọi “Nhị ca”, nghe còn thân thiết hơn cả anh ruột.Dư Thải Điệp xuất giá không lâu, trận tuyết đầu đông năm nay lại nhẹ nhàng rơi xuống mà không hẹn trước.
Tháng của đứa bé trong bụng Phòng phu nhân dần dần càng lớn, mà mùa đông phương bắc nhiều tuyết, ở nơi giữa sườn núi có nhiều bất tiện.
Tiểu Thảo đã bàn với cha mẹ đón mẹ nuôi tới nhà mình ở.Hiện tại nhà nàng rất rộng rãi, năm gian nhà ngói gạch xanh được một bức tường vây cách thành hai viện đông và tây, ở giữa mở một cánh cửa nguyệt lượng.
Cả nhà ba gian nhà phía đông trong viện, phía đông là hai gian sương phòng, phía tây là phòng bếp và nhà kho.
Hai gian phía tây trong viện vẫn luôn để không, nói là chờ khi Dư Hàng làm mai sẽ để cho cậu làm phòng tân hôn.Tiểu Thảo nhắc tới suy nghĩ trong lòng, Dư Hải và Liễu thị tất nhiên không hề không đồng ý.
Sau mấy tháng ở chung, quan hệ hai nhà còn thân hơn người một nhà.
Vợ chồng Phòng Tử Trấn đối với con gái nhỏ nhà chàng giống như thương con gái ruột vậy.
Cho dù trong bụng Phòng phu nhân đã có con của mình cũng không hề giảm đi chút nào.Mỗi lần Phòng Tử Trấn về kinh đều sẽ mang lễ vật cho cả nhà chàng, rất nhiều thứ ngay cả phủ thành cũng không có.
Nói quý giá thì cũng không quý lắm, nhưng vui ở chỗ mới lạ.
Bởi vì Phòng Tử Trấn biết, nếu hắn mua thứ quý giá, người Dư gia sẽ không nhận.Theo những chuyến đi của cha nuôi giữa Kinh thành, phủ thành và thôn Đông Sơn, hộp trang sức Tiểu Thảo đã từ một cái biến thành hai cái, hơn nữa đang có xu thế phát triển đến cái thứ ba.
Hết cách rồi, mỗi lần ra xa nhà, điều đầu tiên người cha nuôi này của nàng nghĩ đến đó là mang quà về cho con gái.
Tiểu cô nương thích gì? Còn không phải là trang sức, vật liệu may mặc gì đó sao?Đoán chắc không có cửa hàng trang sức ở Kinh thành, phủ thành nào không quen biết Phòng tướng quân Phòng Tử Trấn.
Dường như cứ cách hai tháng, đại tráng hán thân như tháp sắt này lại sẽ đến dạo cửa hàng bạc nhà họ, sau khi dọa đi một đợt phu nhân tiểu thư sẽ bảo bọn họ lấy ra toàn bộ trang sức mới nhất thích hợp với tiểu cô nương mười mấy tuổi, rồi ngay cả giá cả cũng không hỏi liền đóng gói