Xe ngựa xuyên qua đường phố nhộn nhịp, đi thẳng tới ngôi nhà mà Dư gia mua trên thị trấn.
Đường phố của trấn Đường Cổ vừa giản dị lại vừa sầm uất.
Lúc này trên đường phố buôn bán như mây, người như mắc cửi, tiếng rao bán trái cây rán dầu, canh thập cẩm, bánh bao màn thầu luôn luôn vang lên bên tai.Người qua lại trên đường phố đa số đều là dân chúng bình thường mặc áo vải, trên khuôn mặt mang theo gió sương, cũng có học trò mặc trường sam nhẹ nhàng đầy mặt thư sinh, dĩ nhiên cũng không thiếu người nhà phú quý y phục sang quý.
Thỉnh thoảng còn có cô nương trẻ tuổi có nha hoàn ma ma đi theo phía sau, nhẹ giọng cười nói đi ngang qua xe ngựa...Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai chị em Lưu Yến Nhi giống như khảm vào cửa sổ xe, cả hai cùng nhìn đường phố sầm uất yên bình này, trái tim dọc theo đường đi vẫn luôn trôi nổi không yên giống như đã được an ủi.
Lần đầu tiên bọn họ có thể nhàn nhã thưởng thức đường phố đẹp đẽ thế này, không cần phải lo sẽ bị trách mắng, không cần phải lo sẽ bị xua đuổi, cũng không cần suy nghĩ làm sao để mang khuôn mặt tươi cười cầu xin người khác bố thí...Những gì đã trải qua suốt mấy tháng qua, có thể nói là ác mộng của tất cả mọi người của Lưu gia.
Dư Thải Phượng cúi đầu nhìn chồng đang bình yên chìm vào giấc ngủ, chỉ cần hắn còn sống, cho dù có nghèo khổ thế nào đi nữa, nàng ấy cũng sẽ không sợ.
Cuộc sống sau này có khó khăn hơn nữa cũng không gian nan bằng mấy ngày chạy nạn ăn xin thế này!"Tỷ! Đến rồi! Xuống xe đi!" Xe ngựa đi đến trước cổng một trạch viện có hai dãy nhà, Dư Hải nhảy xuống xe ngựa, vén màn xe lên, tươi cười sáng lạn với người bên trong.Lưu Tuấn Bình khéo léo từ chối ý tốt muốn ôm mình xuống của cậu, tự mình nhảy xuống xe ngựa, lại đưa tay ra muốn đỡ em trai em gái xuống.
Nhưng phát hiện cữu cữu đã mỗi tay kẹp một người bế hai đứa bé xuống rồi.
Lưu Phương Bình còn đang vui vẻ cười "hì hì".Hàng xóm bên cạnh vừa bán thức ăn trở về từ bên ngoài, thấy Dư Hải dẫn theo một đám dân tị nạn quần áo rách rưới, trên người còn tản ra mùi là lạ thì không nhịn được nhíu mày hỏi một câu: "Dư huynh đệ, lúc trước cũng có một gia đình tốt bụng chứa chấp một nhà dân tị nạn, nhưng sau đó lại bị trộm tiền.
Ngươi cũng phải cẩn thận một chút đấy!"Lúc Dư Hải mua nhà này cũng đã từng thăm hỏi hàng xóm trái phải.
Cho nên mặc dù chàng không thường tới đây, hàng xóm vẫn nhận ra chàng là chủ của ngôi nhà này.Dư Hải gật đầu với nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: "Đa tạ tẩu tẩu đã tốt bụng nhắc nhở.
Đây là tỷ tỷ ruột của ta, trên đường về thăm người thân thì gặp khó khăn, cũng không phải là dân tị nạn gì đó!"Phụ nhân kia quan sát cả nhà năm người của Dư Thải Phượng từ trên xuống dưới, bĩu môi một cái nói: "Đừng nói là ngươi muốn để bọn họ ở lại đây lâu dài nhé? Xem ra khóa cửa nhà bọn ta cũng nên đổi một chút rồi!"Dư Thải Phượng nghe vậy thì cảm thấy nhục nhã trợn mắt nhìn nàng ta, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
Dư Tiểu Thảo nhìn lá cải hỏng trong giỏ của nàng ta, hừ lạnh một tiếng nói: "Nhà của các ngươi? Có khóa hay không có khác nhau sao?"Sắc mặt phụ nhân lập tức thay đổi, quát lên: "Ngươi có ý gì?""Có ý gì? Còn cần ta phải nói rõ sao? Ý chính là - nhà các ngươi nghèo đến như vậy, cho dù có mở rộng cửa kẻ trộm cũng không thèm đến đấy!" Nếu tự người ta không biết xấu hổ, Dư Tiểu Thảo cần gì phải cho nàng ta sắc mặt tốt chứ?"Ngươi..." Phụ nhân còn muốn nói gì đó, lại bị một giọng nói say bí tỉ bên trong chặn ngang."Bà vợ chết tiệt! Ra ngoài mua chút cải cũng lâu như vậy, có phải muốn bỏ đói lão tử không hả? Còn ở đó nói lung tung cái gì vậy, không lo cút đi nấu cơm nhanh đi!"Tất cả ngang ngược của phụ nhân đều biến mất trong nháy mắt, cả người khẽ run rẩy một chút, sau đó vâng vâng dạ dạ đi vào trạch viện.
Không lâu sau, bên trong truyền tới một tiếng kêu đau, tiếp theo là giọng đàn ông gào thét: "Rượu đâu? Rượu ngươi mua cho lão tử đâu? Chút chuyện này cũng làm không xong, người vợ như ngươi còn có tác dụng gì nữa hả?" Tiếng quyền cước gián đoạn truyền tới.Dư Tiểu Thảo kéo cha đang muốn đi khuyên ngăn lại, nhỏ giọng nói: "Cha, chúng ta cũng không thân với bọn họ, vẫn ít can thiệp vào chuyện nhà người ta một chút thì tốt hơn, tránh để người ta nói xen vào chuyện người khác.
Cha, con dẫn cô cô và cô phụ vào nhà trước, cha đến tiệm quần áo mua mấy bộ quần áo tới đây đi!"Dư Thải Phượng vội vàng ngăn cản nói: "Không...!Không cần đâu! Quần áo của bọn ta giặt rồi vá lại là có thể mặc được rồi, tốn kém cái đó làm gì?"Dư Hải vội vàng không ngừng gật đầu nói: "Không tốn kém, không tốn kém! Tỷ, tỷ vào trong nghỉ ngơi một lát đi.
Chờ đệ trở lại rồi chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm!" Nói xong cũng không cho phép Dư Thải Phượng nói thêm gì nữa đã vội vã rời đi rồi.Gõ gõ cửa, người ra mở cửa là một ông cụ tóc hoa râm.
Ông cụ này họ Đường, lúc con trai duy nhất ra biển đánh cá thì bị gió lốc cuốn mất, chỉ còn lại hai ông bà lão không nơi nương tựa.
Dư Hải thấy hai vợ chồng già đáng thương, cho nên lấy nhà kề ở gần sát cửa nhà cho bọn họ ở.
Ngôi nhà trên thị trấn này, người của Dư gia rất ít đến ở, chỉ thỉnh thoảng dừng chân, hoặc là đến đây làm bữa cơm đem cho Tiểu Thạch Đầu.
Coi như là mời bọn họ trông nhà miễn phí!Ông cụ nhận ra Tiểu Thảo, bởi vì lúc Tiểu Thảo rảnh rỗi sẽ đến đây nấu cơm cho em trai đi học trên thị trấn.
Cơm của tiểu cô nương nấu rất thơm, chỉ ngửi thôi đã không nhịn được mà chảy nước miếng rồi."Dư cô nương, mấy người này là..." Ông cụ vẻ mặt nghi ngờ nhìn năm người Lưu gia, nhưng trong mắt cũng không có khinh thường."Đây là cả nhà đại cô của cháu, vừa mới tới trấn Đường Cổ." Dư Tiểu Thảo giải thích qua loa một câu, sau đó mời cả nhà Dư Thải Phượng vào trạch viện.
Trạch viện không lớn, chia thành tiền hậu viện.
Hậu viện có ba gian chính phòng, hai bên là sương phòng, phòng bếp và nhà kho.Đối với người nhà Lưu gia vẫn luôn sống ở nông thôn mà nói, căn nhà gạch ngói xanh thế này, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trong lòng Dư Thải Phượng thầm cảm thấy kỳ lạ, nhà em trai có tiền như vậy từ khi nào, lại còn có thể mua được nhà trên thị trấn nữa?Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng ấy vẫn nhịn không được hỏi: "Tiểu Thảo, chuyện nhà con mua nhà ở thị trấn, bà nội của con có biết không?""Tại sao phải cho bà ta biết?" Đầu tiên Tiểu Thảo