Liễu thị bưng cơm chiều đặt lên bàn trên giường đất, chỉ chỉ ót nàng, cười nói: "Con đáng giá bao nhiêu mà người ta cần mưu hại? Không phải bị trúng gió ngoài ruộng nên bị cảm chứ? Ngày mai lúc trở về thị trấn, nhớ đến Đồng Nhân Đường bốc chút thuốc về uống."Trong lòng Liễu thị không có lúc nào không lo lắng cho thân thể của con gái nhỏ.
Lúc mới vừa sinh con bé ra, các đại phu đều nói nó không thể sống được.
Tuy gần hai năm qua không bị bệnh gì nhưng vốn là thai mang bệnh sao có thể nắm chắn được?Mấy lần con gái nhỏ bệnh nặng đến cận kề cái chết, Liễu thị đều tự trách không thôi.
Nàng cho rằng do bản thân mình không biết cố gắng, không thể chạy chữa thuốc thang đầy đủ cho con gái từ nhỏ khiến con bé phải chịu khổ nhiều năm như vậy.
Vì vậy nàng càng thêm thiên vị dung túng với đứa con gái này.
Sự thật chứng minh, sự dung túng của các nàng chưa từng khiến con gái trở nên bị chiều hư mà con bé càng ngày càng kiếm thêm nhiều lợi ích về cho gia đình.Con gái nhỏ nhất định là bảo bối trời cao ban cho nàng! Liễu thị luôn tin chắc như vậy.Dư Tiểu Thảo nghiêng người ngồi dậy từ trên giường đất, ngoan ngoãn giúp đỡ mẹ bày biện bát đũa.
Từ ngày mẹ nuôi dọn về thị trấn vì sắp đến ngày dự sinh, nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh mẹ nuôi.
Tuy nói đã hơn một tháng nay, nàng cũng thỉnh thoảng trở về thôn Đông Sơn nhưng thời gian ngồi yên trong nhà lại rất ngắn.Mỗi lần khi rời đi, nhìn thấy ánh mắt không mong ngóng của cha mẹ đều khiến trong lòng nàng cảm thấy ê ẩm.
Xuyên đến thế giới xa lạ này, cha mẹ đã cho nàng tình yêu thương và bao dung nhất khiến cho nàng cảm động rất nhiều, lại càng thêm yêu thương ngôi nhà này.Khi đồng ý nhận Phòng Tử Trấn làm cha nuôi, một phần là bởi vì Phòng Tử Trấn thật lòng đối tốt với nàng, phần khác không khỏi vì công danh lợi lộc.
Chung quy lại thế giới này vẫn là một xã hội phân chia giai cấp xấu xa.
Nếu không có một hậu phương vững chắc, dù nàng muốn làm gì đi chăng nữa đều có thể trở thành mục tiêu của nhà quyền quý nào đó, cuối cùng phải lưu lạc làm nô dịch cho quan lớn và nhà quyền quý.Mà Phòng Tử Trấn với chức quan tam phẩm lại xuất hiện đúng lúc.
Sau khi nhận cha nuôi, Phòng Tử Trấn hận không thể mang những thứ tốt nhất trong thiên hạ về cho nàng, đối với nàng chân thành tới mức có thể đào tim móc phổi.
Mẹ nuôi cũng coi nàng như con gái ruột.
Con người là động vật có tình cảm, Dư Tiểu Thảo tự nhiên cũng sẽ thật lòng đáp lại chân tình của bọn họ.
Nàng dùng nước linh thạch chữa khỏi bệnh kín cho cha nuôi, cũng thành công tăng thêm một người em trai cho mình.Cha nuôi mẹ nuôi đều nói nàng là tiểu tiên nữ trời cao ban cho tới giải cứu và giúp đỡ bọn họ nhưng cũng không bằng nói sự thật lòng của họ đã đổi được chân tình của nàng.
Là tình yêu của bọn họ đã đổi lấy sự chân tình quan tâm của nàng, vợ chồng Phòng Tử Trấn đã đi vào sâu trong nội tâm của nàng, trở thành "người nhà" của nàng.Bây giờ, bọn họ có cốt nhục của chính mình, có lẽ nàng có thể công thành rút lui.
Chờ mẹ nuôi ở cữ xong, nàng sẽ có thể trở lại thôn Đông Sơn, ở bên cạnh làm bạn với cha mẹ không bao giờ rời xa...Ngày hôm sau, Dư Tiểu Thảo cưỡi tiểu hồng mã của mình, hai bên lưng ngựa dùng dây cỏ buộc mấy quả dưa hấu lớn, trên tay còn xách theo mấy quả dưa lê chín sớm.
Năm nay, Tiểu Thảo gieo mấy hạt giống dưa lê ngoài ruộng dưa, bây giờ đã lục tục bắt đầu chín rồi.Nhớ tới mấy cây ăn quả trong một góc ở hậu viện, tâm tình Dư Tiểu Thảo rất tốt, sau này không thiếu trái cây để ăn.
Thời đại này vốn dĩ trái cây không có nhiều loại lắm, cây trồng thích hợp với phương Bắc lại càng thiếu.
Trái cây chính là xa xỉ phẩm mà chỉ có nhà có tiền mới có thể ăn.
Tuy nói điều kiện kinh tế của nhà nàng trước mắt đã có thể ăn trái cây, nhưng bỏ tiền mua nhưng loại trái cây hương vị chẳng ra sao đó thật tiếc muốn chết, Dư Tiểu Thảo cảm thấy rất không đáng giá.Nhà mình có đất, chỉ cần có thể tìm được hạt giống trái cây hoặc cây non, lại có thêm Tiểu Bổ Thiên Thạch nữa, nhất định sẽ trồng được.
Nàng phát hiện rau dưa và trái cây được tưới nước linh thạch đều tươi ngon hơn hắn.
Vậy cớ sao lại không làm?Sáng sớm hôm nay, mấy người thôn Đông Sơn vội đi lên thị trấn đều nhìn thấy một cô bé mặc đồ thanh nhã cưỡi một con tiểu hồng mã, từng bước từng bước đi trên đường bằng phẳng.
Trên mông ngựa con còn buộc mấy quả dưa hấu nặng trĩu.
Đây là lí do vì sao Dư Tiểu Thảo lại định đi lên thị trấn từ sáng sớm.Gặp những thôn dân quen biết, Dư Tiểu Thảo đều sẽ nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi bọn họ.
Người trong thôn Đông Sơn nhớ tới việc ngày hôm qua nghênh đón Quận vương gia, nghĩ đến nhà nàng có thể có giao tình với Vương phi, Quận vương nên tất nhiên cũng không dám chậm trễ, đều sôi nổi nở nụ cười hoặc chân thành hoặc lấy lòng đáp lại nàng.Trương thị đang lê từng bước chân trên đường đi lên thị trấn thăm con trai nhỏ.
Bà ta liếc mắt nhìn một người một ngựa một cái, khóe miệng chề chề xuống, sau mắt lại tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.Sau khi trải qua chuỗi kiện tụng kia, Dư Ba đã có tiếng xấu ở thị trấn.
Đời này hắn cũng đừng nghĩ có thể bước vào thư viện Vinh Hiên.
Với đức hạnh như vậy, đừng nói thư viện Vinh Hiên chỉ lấy người tài đức, dù là thư viện trước đây hắn học cũng sẽ đuổi hắn ra ngoài.Dư Ba bị dạy dỗ quan niệm "Tương lai hắn sẽ thi cử lấy công danh, làm quan lớn" từ nhỏ, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý định đi học.
Nhưng ở trấn Đường Cổ, không có thư viện nào không nghe qua tiếng xấu của hắn, còn ai thu nhận hắn nữa? Trước mắt, Dư Ba chỉ có thể đi theo người cha vợ tú tài kia ôn lại những kiến thức trước kia.Trương thị không kiểm điểm thói quen của mình, bà ta luôn cho rằng tiền đồ của con trai nhỏ bị lỡ dở đều do một nhà Dư Hải gây ra.
Nếu không vì con bé chết bầm Tiểu Thảo kia, bọn họ cùng lắm chỉ tổn thất chút tiền bạc.
Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng một khi người đọc sách bị huỷ hoại thanh danh chẳng khác nào mất đi hết thảy! Không, bà ta quyết không cho phép tâm huyết mười mấy năm của mình đổ sông đổ bể được!Lúc này danh vọng và địa vị của nhà Dư Hải ở thôn Đông Sơn đã không còn như lúc bà ta muốn gây khó dễ là có thể gây khó dễ nữa rồi.
Huống hồ, Trương thị còn có nhược điểm bị người ta nắm trong lòng bàn tay nữa, tất nhiên bà ta cũng sẽ không dám lỗ mãng.
Lần này bà ta đi lên thị trấn là vì lo liệu tiền đồ cho con trai nhỏ!Thư viện ở thị trấn không chấp nhận con trai bà ta, vậy đến phủ thành! Phủ thành cách trấn Đường Cổ gần