Ngày hôm sau, Dư Hải dùng xe ngựa đưa Dương Quận vương bị thương trở về thị trấn.
Dư Tiểu Thảo đánh xe lừa đi theo phía sau, trên xe chở đầy con mồi ngày hôm qua.
Con lừa Tiểu Hôi được nuôi đến béo tốt khỏe mạnh, con ngựa bình thường cũng không sánh bằng nó.
Đã từng có người ra giá cao muốn mua Tiểu Hôi, nhưng đều bị Dư Tiểu Thảo cứng rắn từ chối.Đến thị trấn, Dư Hải đưa con mồi đến Trân Tu Lâu.
Con gấu đen to lớn trên xe lừa hấp dẫn ánh mắt của dân chúng trên thị trấn.
Không đợi xe đến Trân Tu Lâu, đã có rất nhiều người đến đặt trước tiệc món ăn hoang dã.
Nhất là người hỏi giá chân gấu nối liền không dứt.
Đừng thấy trấn Đường Cổ không lớn, người có tiền cũng không ít đâu.Vừa nghe nói chân gấu đã bị Dương Quận vương giữ lại, những người đó không thể không bỏ qua mà muốn thứ khác, đặt trước thịt gấu.
Thịt gấu có thể bổ hư, cường gân cốt, chữa bệnh tê chân, tay chân hoạt động khó khăn, co cơ cấp tính, hương vị cũng không tệ.
Quan trọng nhất là, thịt gấu không phải muốn ăn là ăn được.
Lần trước săn được gấu cũng đã cách lần này một năm rưỡi rồi.
Loại nguyên liệu nấu ăn có thể gặp không thể cầu này, đương nhiên không lo bán không được.Hơn ba trăm cân thịt gấu, chưa tới hai ngày đã được đặt trước toàn bộ.
Nai, dê rừng, hươu còn lại đều được để vào hầm băng.
Có những món ăn hoang dã này, mức tiêu thụ của Trân Tu Lâu lại bắt đầu cao lên, những tửu lâu khác trên thị trấn thấy thế thì không ngừng đỏ mắt.
Nhất là chưởng quỹ của cửa hiệu lâu đời Phúc Lâm Môn đang không ngừng hối hận vì ban đầu đã làm sai, nếu không phải ông ta ham rẻ hạ thấp giá cả, bây giờ làm ăn thịnh vượng đã là Phúc Lâm Môn rồi...!Trên đời không có thuốc hối hận, mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm vì quyết định của mình.Dư Tiểu Thảo và cha chia ra hai đường.
Dư Hải đến Trân Tu Lâu, còn nàng đánh xe ngựa chở Dương Quận vương đến biệt viện của Tĩnh Vương phi.Tĩnh Vương phi vừa nghe nói con trai nhỏ bị thương, suýt nữa bị dọa sợ đến sinh bệnh.
Bà ấy vội vàng gọi thái y đến chữa trị cho Chu Tuấn Dương, nghe thấy kết quả sau này hai tay sẽ không thể vận động mạnh được nữa.
Con trai nhỏ từ nhỏ đã cực khổ rèn luyện võ công, nếu như hai tay không thể sử dụng sức được nữa, vậy có khác nào bị phế đâu? Tĩnh Vương phi không chịu tin, lại mời Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường đến, kết quả đưa ra cũng không khác nhau là mấy.
Tĩnh Vương phi nghe thế, lập tức che ngực ngất đi.Tôn đại phu lại vội vàng cứu chữa cho Tĩnh Vương phi.
Cũng may hai năm nay thân thể của Tĩnh Vương phi đã điều dưỡng không tệ, chỉ là vì nhất thời quá đau buồn không thở nổi mới ngất đi thôi.
Tôn đại phu dùng ngân châm đâm một cái lên huyệt nhân trung của bà ấy, Tĩnh Vương phi lập tức tỉnh lại.Nghĩ đến con trai nhỏ vì săn thú mà trở thành người tàn phế, Tĩnh Vương phi hết sức đau buồn, khóc như hoa lê ướt mưa, cực kỳ thảm thương.
Chu Tuấn Dương bị thương hai cánh tay còn phải an ủi mẫu phi: "Mẫu phi, cánh tay của con trai chỉ là tổn thương gân cốt thôi, không có nghiêm trọng như bọn họ nói đâu.
Dưỡng bệnh một khoảng thời gian sẽ không sao rồi.""Thái y và Tôn đại phu đều nói, sau này hai cánh tay của con ngay cả thùng nước cũng không xách nổi nữa.
Sau này con phải làm sao đây? Hu hu...!Con nói xem con rảnh rỗi đi săn cái gì chứ? May là chỉ bị thương cánh tay mà thôi, lỡ như bị dã thú...!Con muốn mẫu phi sống thế nào được đây!" Tĩnh Vương phi khóc đến không thở được, trong lòng không khỏi có chút oán trách người của Dư gia, sao lại dẫn Dương Nhi của bà ấy đến một nơi nguy hiểm vậy được chứ?Tĩnh Vương phi không ngừng rơi nước mắt, ai cũng không an ủi được.Tôn đại phu do dự một lúc, cuối cùng mở miệng nói: "Vương phi nương nương, thật ra chuyện bị thương gân cốt rồi khỏi hẳn, cũng không phải là không có...""Cánh tay của con trai ta có thể hồi phục sao?" Trên mặt Tĩnh Vương phi còn mang theo nước mắt, không ngừng hỏi han, trong đôi mắt chứa nước mắt tràn đầy mong đợi."Chân của một thôn dân trong thôn Đông Sơn đã từng bị gấu đen gây thương tích, gân mạch hư hại còn nghiêm trọng hơn cả cánh tay của Quận vương.
Nhưng mà bây giờ đã hồi phục rất tốt rồi, đi bộ chạy nhảy không khác gì người bình thường, cũng có thể làm việc nặng..." Mỗi lần Tôn đại phu nghĩ đến thương tích của Dư Hải, đều cảm thấy đó là một kỳ tích.Tĩnh Vương phi giống như túm được cọng rơm cứu mạng, luôn miệng hỏi: "Người đó là ai? Có phải trong nhà hắn có bài thuốc bí truyền gì đó không? Nhanh, nhanh đi tìm hắn, chúng ta mua phương thuốc của hắn, bao nhiêu bạc chúng ta cũng đồng ý, chỉ cần có thể trị khỏi cánh tay của con ta....”Chu Tuấn Dương cảm nhận được rõ ràng tình cảm tràn đầy quan tâm và tình thương của mẹ từ mẫu phi, chính là tình thương của mẹ vĩ đại không mong nhận lại này, đã để lại một chút ấm áp trong đáy lòng u ám lạnh như băng của hắn, giúp hắn không bị lạc bên trong những cảm xúc tiêu cực kia.Hắn dùng cánh tay bị thương nhẹ nhàng ôm mẫu phi vào lòng.
Trên cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, nhưng vẫn không thể che đi ấm áp truyền tới từ sâu trong đáy lòng, hắn nhẹ giọng nói: "Người Tôn đại phu nói con biết, mẫu phi cũng biết nữa.""Mau buông ra, cẩn thận cánh tay của con..." Tĩnh Vương phi bị con trai ôm chặt vào lòng cứng người không dám cử động, rất sợ đụng đau con trai: "Con nói ta cũng biết người đó hả? Ai vậy?"Chu Tuấn Dương thu tay về, trong nụ cười nhiều hơn vài phần dịu dàng: "Chính là người bị mẫu phi giận cá chém thớt phạt đứng ở bên ngoài, Dư Tiểu Thảo đấy.
Cha nàng đã từng bị gấu đen cắn bị thương chân, bây giờ không phải đã khỏi rồi sao?"Nhắc tới chuyện này, Tĩnh Vương phi lại không nhịn được muốn tức giận: "Cha của Dư Tiểu Thảo này cũng vậy nữa, mình từng bị gấu đen cắn bị thương, còn dẫn con vào núi Tây Sơn săn thú, rốt cuộc có âm mưu gì vậy? Nếu không phải nể mặt hắn là cha của Tiểu Thảo, chắc chắn đã trị tội hắn rồi!""Mẫu phi, con đã nói rồi, là do con kiên quyết muốn vào núi săn thú.
Người ta cũng có lòng tốt, sợ nhi tử lạc đường trong núi rừng, mới chủ động yêu cầu dẫn đường cho con! Nếu không phải do hắn có kinh nghiệm đi săn phong phú, nói không chừng lúc này nhi tử vẫn còn loanh quanh trong núi rừng đó!" Chu Tuấn Dương tốt bụng giải vây cho Dư Hải.Nhắc tới chuyện này, Tĩnh Vương phi lại bắt đầu tràn đầy nước mắt: "Dương Nhi, sau này không được dọa sợ mẫu phi như vậy nữa! Con nói xem nếu như con gặp chuyện không may, mẫu phi cũng sống không nổi nữa...""Không phải con không sao cả ư?" Đối mặt với nước