Dư Tiểu Thảo nhìn ngô còn chưa hoàn thành quá trình ngậm sữa, chân mày nhăn tít lại.
Nếu như nạn châu chấu tới đây, toàn bộ thực vật đều không thể thoát nạn, nhưng cây ngô này đều còn hơn nửa tháng nữa là có thể thu hoạch, nếu như bị châu chấu phá hoại, tổn thất không sao đong đếm được.Trước không nói tổn thất kinh tế của nhà nàng, triều đình và tiểu Quận vương đều tha thiết hy vọng vụ ngô này được mùa, ở kinh thành diện tích đất gieo trồng ngô ít, tương lai dần dần phổ biến mở rộng loại cây ngô có sản lượng cao này đến cả nước, đặc biệt là phương Bắc và vùng Tây Bắc, càng thích hợp với loại cây trồng sản lượng cao lại còn không kén đất này.Giờ nói đến nhà nàng, khoảng mười mẫu đất đều trồng ngô, nếu như bị phá hoại, vậy không phải một quý này công toi hay sao! Dư Tiểu Thảo đoán lấy tác phong cai trị thương dân nhân từ của Hoàng thượng chắc sẽ không để nhà nàng trồng trọt không công cho triều đình, rất có thể sẽ thu mua số ngô nhà nàng với giá cao để về làm ngô giống.Chuyện khác Dư Tiểu Thảo không dám bảo đảm, nhưng nếu nói đến phương diện trồng trọt không ai có năng lực hơn nàng.
Những quan viên Kinh thành đó tuy đã cầm được phương pháp trồng trọt của nàng, nhưng cũng là lần đầu tiên trồng thử, sao có thể so với nàng có kinh nghiệm trồng ngô phong phú từ kiếp trước? Hơn nữa, nước linh thach trong tay nàng còn hữu dụng hơn bất cứ loại phân bón nào, ngô trồng được vừa lớn lại có hương vị ngon.
Những người khác nằm mơ mới có thể trồng ra được như vậy!Tiểu Quận vương cũng đã nói chờ sau khi thu hoạch ngô sẽ, thỉnh thưởng giúp nhà nàng.
Thứ Hoàng thượng ngự tứ, vinh quang thì thôi không phải nói, về giá trị nhất định sẽ không tầm thường.Nói tóm lại, nếu gặp nạn châu chấu, nhà nàng tuyệt đối sẽ tổn thất thảm trọng! Không được, bằng mọi giá nàng phải nghĩ ra được cách giảm tổn thất đến mức thấp nhất."Tiểu Bổ Thiên Thạch, ngươi biết bao giờ nạn châu chấu sẽ tới nơi này của chúng ta không?" Dư Tiểu Thảo hít vào một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh lại.Tiểu Bổ Thiên Thạch và nàng tâm ý tương liên, nhận thấy được khẩn trưng và bất an trong lòng nàng nên cũng trở nên trịnh trọng: [Nghe lũ chim nói thì chắc còn hai ngày đường nữa sẽ bay tới.]May quá, trước khi châu chấu tới, mọi người còn ít nhất hai ngày để ứng phó.
Không phải Tiểu Bổ Thiên Thạch có kĩ năng giục thực vật chín hay sao? Từ bây giờ, có thể thu hoạch được bao nhiêu ngô thì thu bấy nhiêu thôi!Đương Dư Hải gánh một gánh nước tới đây, Dư Tiểu Thảo bước nhanh qua đón, cẩn thận quan sát xung quanh rồi thần thần bí bí hề hề kéo Dư Hải sang một bên.Dư Hải thấy thần sắc của nữ nhi rất là nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra nôn nóng bất an, luôn miệng hỏi: "Thảo nhi, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì con?""Cha, người tin trên thế giới này có thần tiên báo mộng báo hiệu không?" Dư Tiểu Thảo làm ra vẻ rất thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi.Dư Hải nhớ tới hai năm trước sau khi Tiểu Thảo bị ngã vỡ đầu hôm mê đã nói mình từng dạo qua Địa Phủ, hơn nữa còn nói chuyện với người giống Diêm La Vương và Thần Tài.
Chẳng lẽ, con gái nhỏ lại gặp được thần tiên?"Tin chứ! Sao vậy con? Con mơ thấy thần tiên?" Dư Hải vô cùng khẩn trương nhìn con gái nhỏ.
Con gái nhỏ thông minh hiểu chuyện, một số trưởng bối trong thôn đều nói con bé là đồng tử thiên giới đầu thai, sợ rằng không nuôi lớn được.
Bởi vì một ngày nào đó, thần tiên trên trời sẽ mang nó đi.
Chẳng lẽ..."Cha, vừa rồi khi con đang tưới nước lại đột nhiên khụy xuống rồi ngất đi.
Vị thần tiên truyền thụ cho con phương pháp gieo trồng và trù nghệ kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt con, nói với con một tin vô cùng quan trọng!" Dư Tiểu Thảo nói dối như thật, biểu cảm trên mặt trong chân thành lại lộ ra một tia lo âu.Dư Hải cũng vì vậy mà trở nên bất an: "Tin gì? Có phải thần tiên muốn mang con đi phải không? Thảo Nhi, con là khuê nữ ngoan của cha, đừng bao giờ đồng ý đi cùng ông ta nhé! Nếu như con lên tiên giới rồi, đời này cha và mẹ con sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại con nữa!"Trên trán Dư Tiểu Thảo toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, chí tưởng tượng của lão cha còn phong phú hơn cả nàng.
Làm gì có thần tiên nào chứ? Sao nàng có thể bị đưa lên trên trời?[Tuy rằng không gian này linh lực thiếu thốn, tài nguyên tu tiên cằn cỗi, nhưng vẫn có thần tiên.
Ngươi cho rằng lần trước ông chủ cửa hàng đồ ngô bị sét đánh thật sự là trùng hợp sao? Đó là bản thần thạch lên trên trời làm quen với Lôi Công Điện Mẫu, mới nhờ được bọn họ giúp đỡ đấy!] Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở sai lầm cơ bản ở trong lòng nàng.Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt với nó ở trong lòng: "Có thần tiên hay không liên quan gì tới ta? Dù sao ta cũng chưa từng gặp, cũng chẳng muốn nhìn thấy!"Nói xong liền không thèm để ý tới Tiểu Bổ Thiên Thạch đang cường điệu có thần tiên lần nữa với nàng, mà vội trấn an lão cha gấp đến độ hốc mắt đã đỏ lên: "Cha, con không biết vì sao người lại cho rằng như vậy, nhưng thần tiên đó ông ấy nói hai ngày sau sẽ có nạn châu chấu trăm năm khó gặp ập đến thôn Đông Sơn chúng ta, bảo chúng ta phải có chuẩn bị trước.""Cái gì?" Tuy rằng Dư Hải chưa từng trải qua nạn châu chấu, nhưng cũng đã từng nghe nói nguy hại của châu chấu.
Khi còn nhỏ, chàng nghe Cao gia gia tuổi cao đã 90 trong thôn kể lại cảnh tượng thê thảm sau khi trải qua nạn châu chấu.
Đó thật sự là tiếng kêu than dậy trời đất, đói khổ lầm than!Giống với Dư Tiểu Thảo, Dư Hải cũng nghĩ đến ngô và khoai tây nhà mình trồng thử còn chưa đến lúc thu hoạch đầu tiên.
Nếu như chậm trễ việc triều đình giao phó, nhà họ nhất định sẽ gặp họa! Nhưng vì lý do thiên tai, triều đình sẽ tha tội cho họ thôi.
Nhưng tiểu Quận vương xa xôi vạn dặm đến Tây Dương lấy được hạt giống, lại còn bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, dường như mỗi ngày đều tới thôn Đông Sơn thị sát ( là tới ăn trực cơm, được không hả), xem độ coi trọng của hắn, rất định sẽ rất thất vọng rất tức giận.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?Đôi mắt Dư Tiểu Thảo xoay chuyển, nói: "Cha, ngài đừng nóng vội! Thần tiên co con một phép thuật có thể giục ngô và khoai tây chín sớm.
Nhưng loại pháp thuật này chỉ dùng được một lần, dùng xong sẽ không hiệu nghiệm nữa!""Vậy còn chờ gì nữa? Con mau giục ngô và khoai tây chín sớm để thu hoạch đi, hai