Dư Tiểu Thảo thuận tay cầm cái dao nạo đưa cho hắn, tay trái cầm khoai tây tay phải cầm dao nạo, sau khi làm mẫu cho hắn xem, cười nói: "Chỉ như vậy thôi, ngươi gọt sạch khoai tây đi, bữa tiệc khoai tây lớn trưa nay đành dựa vào ngươi đấy!"Liễu thị chạy tới đây xem có cần giúp gì không thấy vậy, cả kinh kêu lên: "Con bé này, sao có thể để Quận vương gia làm việc chứ?"Nhưng làm Lưu tổng quản kinh ngạc rớt cằm đó chính là chủ tử nhà mình lại không hề nói một câu, dao nạo trên tay tung bay, chỉ một lát đã nạo củ khoai tây sạch bóng, còn dùng vẻ mặt đắc ý nhìn về phía tiểu cô nương Dư gia khoe khoang: "Xem đi! Gia gọt còn nhanh hơn ngươi! Cái tay lóng ngóng kia của ngươi mà giống cầm dao sao? Cũng chỉ cầm được chảo muôi được thôi!"Lưu tổng quản che mặt: Gia của ta ơi! Cầm dao nạo khoai tây có gì đáng khoe chứ? Nhưng chủ tử nhà mình có thể lộ ra một mặt trẻ con như vậy, khiến ông vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ hân hoan.
Tiểu cô nương Dư gia dùng sự hồn nhiên và chân thành khiến cho chủ tử có thể thả lỏng cả cơ thể lẫn tinh thần, ngay cả tính tình cũng hiền hòa hơn rất nhiều.Tĩnh Vương điện hạ cũng phát hiện ra điểm này, còn đặc biệt gọi riêng ông tới thư phòng để dò hỏi chủ tử có xảy ra chuyện gì đặc biệt ở thôn Đông Sơn hay không.
Khi Tĩnh Vương điện hạ biết chủ tử thay đổi bởi vì một tiểu nông nữ, hơn nữa còn một tiểu nông nữ năm nay mới mười tuổi, đã dở khóc dở cười mà lắc đầu, nói: "Đúng là duyên phận! Có lẽ Dương Nhi nhỏ nhất trong nhà, không có đệ đệ muội muội, cho nên mới cho rằng tiểu cô nương kia yếu đuối có thể làm đối tượng bảo vệ nhỉ?"Khi Lưu tổng quản đi ra khỏi thư phòng, lỗ tai lại nghe được Tĩnh Vương điện hạ thấp giọng lẩm bẩm: "Ừm...!Thân thể của Mỹ Quyên (Xưng hô Tĩnh Vương gọi ái phi) đã rất tốt, có phải nên thêm một đệ đệ muội muội cho Dương Nhi hay không?"Lưu tổng quản thiếu chút nữa té ngã vì vấp phải gót chân mình.
Bởi vì Dư cô nương nhỏ tuổi cần bảo vệ nên chủ tử mới thay đổi sao? Trong những cô nương được các phu nhân trong Kinh mang theo đó, đâu thiếu những người nhỏ hơn chủ tử, sao không thấy chủ tử nhìn người ta thêm một ánh mắt? Lần trước con gái Đại Lý Tự Khanh mới gần mười tuổi thấy chủ tử lui tới đã bị một ánh mắt của chủ tử dọa sợ tới mức khóc nhè, sao không thấy chủ tử thương hương tiếc ngọc với cô bé?So với các cô nương tự xưng là danh môn khuê tú, nhưng lúc nào cũng kênh kiệu, luôn mang theo mặt nạ tươi cười trên mặt ở trong Kinh, trên người Dư gia cô nương có sự hồn nhiên, tự nhiên, chân thành, thiện lương mà bọn họ thiếu! Có lẽ chủ tử muốn gấn gũi chính là những phẩm chất toát ra trên người Dư cô nương nhỉ?Lưu tổng quản thôi không suy nghĩ nữa, muốn tiến lên nhận lấy khoai tây trong tay chủ tử nhưng lại bị Chu Tuấn Dương từ chối.Động tác nạo khoai tây trong tay Chu Tuấn Dương càng thêm thành thạo, hắn chỉ một chậu khoai tây lớn Dư Tiểu Thảo vừa dọn tới đây, nói với Lưu tổng quản: "Đừng đoạt của gia, muốn luyện tập thì bên kia còn nhiều khoai tây lắm!"Lưu tổng quản lập tức nước mắt thành sông chảy dài xuống hai má: Gia của ta ôi! Lão nô muốn giải phóng ngài khỏi công việc nạo khoai tây, không ngờ ngài không cảm kích còn kéo cả lão nô vào!Ông chỉ đành nhận mệnh cầm lấy một củ khoai tây, nếu chủ tử cũng có thể làm việc này, làm nô tài còn gì để nói chứ? Lưu tổng quản cố gắng nạo khoai tây, nếu mình làm nhiều hơn một củ chủ tủ sẽ phải làm ít hơn.Dư Tiểu Thảo nhô đầu ra từ trong phòng bếp, nhìn thoáng qua một hàng thị vệ đứng như trời trồng ở cửa viện, lá gan của nàng lớn hơn nên thét to một tiếng với tiểu Quận vương: "Tiểu Quận vương, những thuộc hạ của ngươi nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi, không bằng ngồi xuống tẽ ngô giúp chúng ta đi! Ngươi xem, không chỉ ở trong sân thôi đâu, trong sân viện bên cạnh cũng đang phơi đầy ngô.
Mấy ngày nay nhân lúc thời tiết tốt tẽ ngô rồi phơi khô, để sớm có thể đóng túi cất trữ."Chu Tuấn Dương trừng mắt liếc nhìn Dư Tiểu Thảo được một tấc lại muốn tiến một thước một cái, vẫy tay về phía cửa viện.
Thủ lĩnh thị vệ Ngô Đức Thuận ngẩng đầu rảo bước đi tới, chờ chủ tử phân phó."Gọi tất cả những huynh đệ của ngươi tới đây, xem xem người ta tẽ ngô như thế nào.
Nhưng bắp ngô đó vất vả lắm mới thu hoạch về được, đừng để xảy ra sơ suất gì.
Nhanh lên!" Chu Tuấn Dương mặt không đổi sắc phân phó.Ngô Đức thuận liếc trộm một cái nạo khoai tây trong tay chủ tử, thầm nghĩ: Chủ tử cũng bị sai làm việc, bọn họ những tùy tùng này sao có thể nhàn rỗi.
Thôi đừng nói gì nữa, tẽ ngô đi!Khi Dư Tiểu Thảo lại ló đầu ra từ phòng bếp, mười mấy thị vệ ngồi một hàng trong viện.
Tay họ vốn có lực, khi tẽ ngô chỉ nghe thấy tiếng hạt ngô soàn soạt rơi xuống.
Dư Tiểu Thảo cười tươi tới mắt không nhìn thấy mặt trời, hét to vào trong sân:"Các vị thị vệ đại ca vất vả rồi! Trưa nay sẽ thêm cơm cho mọi người! Tiểu Thạch Đầu, đệ đến nhà Lý đại thúc thôn bên cạnh mua hai cân rưỡi thịt ba chỉ và năm cân sườn về đây.
Tiểu Phương Bình, đến đến nhà Chu thẩm mua năm con gà trống nhỏ rồi nhờ ca ca của đệ giết giúp nhé!"Sau đó, hai tiểu gia hỏa tuân lệnh, buông ngô trong tay xuống.
Tiểu Thạch Đầu chạy vào nhà lấy bạc, cho tiểu biểu đệ một thỏi bạc vụn, sau đó phân công nhau hành động.Trong nhóm thị vệ, Ngô Đức Thuận và hai thị vệ khác đã tới thôn Đông Sơn, nên biết tay nghề nấu nướng của tiểu cô nương Dư gia rất đỉnh, hương vị tuyệt vời hơn cả những tửu lâu nổi tiếng trong Kinh rất nhiều, liền cười nói với các huynh đệ: "Các huynh đệ, làm thật tốt đi, bữa trưa được ăn ngon đấy!"Những thị vệ khác không cho là đúng, còn không phải là thịt ba chỉ, xương sườn và gà sao? Những thứ đó đã ăn không ít ở nhà, cơm nhà nông thì có gì ngon, còn có thể ngon đến thế nào chứ?Chờ tới khi hương thơm mê người tỏa ra từ trong phòng bếp, những thị vệ đó không thể bình tĩnh nữa, động tác tẽ ngô trong tay vẫn không ngừng, nhưng đầu lại vẫn ngó về phía phòng bếp, tròng mắt không hề đổi mà nhìn chằm chằm bên đó, thỉnh thoảng lại nuốt nuốt nước miếng.Ngô Đức