Kiến Văn Đế Chu Quân Phàm ở lại trấn Đường Cổ năm ngày, mỗi ngày đều chạy đến thôn Đông Sơn với tiểu đường đệ.
Trái tim hóng chuyện của dân chúng thôn Đông Sơn hừng hực cháy lên, rối rít nghị luận Dư gia đạp trúng vận phân chó, đầu tiên là kết nghĩa với Tướng quân, sau đó được Dương Quận vương đối xử bằng ánh mắt khác, bây giờ lại bấu víu được Thế tử phủ Tĩnh Vương,Trương thị ghen tị bĩu môi nói: "Bấu víu Thế tử phủ Tĩnh Vương thì sao chứ? Còn có thể thưởng cho nó một chức quan sao? Đại nhân vật người ta trở về Kinh, còn quen biết kẻ như Dư Hải à? Mấy người trong thôn kia thật dựa hơi, thấy nhà Dư Hải phát đạt, từng người đều mặt dày sáp đến.
Đúng là không biết xấu hổ!”Đối tượng nói chuyện phiếm của bà ta - Lý thị thì lại nhăn nhó khuôn mặt như cái bánh nướng lớn, rên rỉ than thở nói: "Mẹ, nếu như chúng ta không ở riêng, mấy chỗ tốt này không phải đều của toàn bộ Dư gia sao? Có lẽ tiểu đệ cũng có thể dính chút ánh sáng.
Nếu có thể được Thế tử phủ Tĩnh vương nhìn trúng, có câu nói “Trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm”, cho dù trông cửa cho phủ Tĩnh Vương cũng sẽ nở mày nở mặt hơn cả huyện lệnh lão gia của chúng ta nữa.”Hễ là chuyện có liên quan đến con trai nhỏ, Trương thị đều đặc biệt để ý.
Vừa nghe Lý thị nói như vậy, Trương thị suy nghĩ, mắt tam giác của bà ta xoay vòng vòng! Dư Hải bên kia chắc chắn không thể nhờ vả, bà ta và Dư Hải có mối thù giết mẹ, bạch nhãn lang Dư Hải kia ngay cả suy nghĩ muốn nuốt chửng bà ta cũng có, đừng nói là giúp bà ta.
Lão già bên kia thì có thể đi thử, tình cảm vợ chồng chấm dứt, nhưng con trai là của hai người bọn họ.
Con trai phát triển, lão già kia cũng có thể dính chút ánh sáng đúng không?Kết quả là, vào một buổi chạng vạng tối sau khi ăn cơm xong, lúc Dư lão đầu ra ngoài tản bộ, Trương thị chặn ông lại.Dư lão đầu nhìn thấy khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Trương thị, không nhịn được quay đầu qua một bên, nói: "Chúng ta đã hòa li rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì? Những chuyện ngươi đã làm với ta, ta không kiện ngươi ra nha môn, phạt ngươi tội mưu sát trượng phu đã xem như lợi cho ngươi rồi! Ngươi cách xa ta ra một chút, đừng để bị người khác nhìn thấy rồi nói lung tung!"Khóe miệng Trương thị giật giật, nặn ra một nụ cười vui vẻ nói: "Cha Tiểu Ba à, dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, trước kia ta bị mỡ heo che mất trái tim, nói thế nào cũng không thể bù đắp lại chuyện đã làm sai, nhưng nể mặt bọn nhỏ...""Đừng nói chuyện bọn nhỏ với ta! Mấy năm nay ta đối xử với đứa con ngươi mang qua thế nào, không phải ngươi không biết.
Nhưng ngươi thì sao? Đối xử với con ta thế nào? Thải Phượng bị ngươi gả xa đến vùng hoang vu hẻo lánh, còn là người góa vợ.
Đứa nhỏ Đại Hải này giỏi giang bao nhiêu, thấu tình đạt lý bao nhiêu, ngươi hà khắc nhà hắn không phải một ngày hai ngày! Haizz...!Mấy món nợ cũ này ta không tính toán với ngươi nữa.
Hai chúng ta đã hòa li, sau này gặp mặt coi như không quen biết đi!" Dư lão đầu chắp tay ở sau lưng, một ánh mắt cũng không muốn cho Trương thị.Từ khi đến nhà Đại Hải, ông uống thuốc bổ đắt muốn chết, ăn nhiều thịt cá, còn không nỡ để ông làm một chút việc nào.
Thải Phượng và Đại Hải đều hiếu thảo, con của bọn chúng cũng đều vui vẻ hầu hạ dưới gối.
Bên tai không còn tiếng than phiền chanh chua của Trương thị, không còn giọng nói chỉ cây dâu mắng cây hòe kể lể của Lý thị, ngoài việc có chút nhớ con trai nhỏ đang đi học ở bên ngoài, Dư lão đầu cảm thấy đời mình đã trọn vẹn rồi.Trương thị chặn ông lại nói chuyện, chắc chắn là hối hận, muốn lừa ông trở về làm trâu làm ngựa, chờ đến một ngày ông không làm nổi lại một cước đá văng ông ra.
Cho là ông bị ngu sao! Không sống cuộc sống tốt đẹp, đi chịu đựng sự giày vò của bà ta à?Trương thị bước nhanh hai bước chân nhỏ, lại chặn trước người Dư lão đầu, nói: "Cha bọn nhỏ, ngươi không nhớ tới tình nghĩa vợ chồng, ta cũng không trách ngươi.
Nhưng mà Tiểu Ba cũng là cốt nhục của Dư gia ngươi, ngươi không thể không để ý đến nó được!"Bước chân của Dư lão đầu thoáng dừng lại, vẻ mặt thay đổi nói: "Lão Tam sao rồi? Lại xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói với nó lo học hành cho tốt, đừng nghĩ mấy thứ đường ngang ngõ tắt kia sao? Nếu như ở Phủ thành cũng không chịu được, vậy để nó về làm ruộng đi!"Trương thị không cho phép người khác nói nửa câu không tốt về con trai nhỏ, lông mày thưa thớt dựng thẳng, hét ầm lên: "Tiểu Ba nhà ta ở Phủ thành rất khỏe mạnh! Có ai nguyền rủa nhi tử như ngươi sao? Nhi tử nói, chắc chắn sang năm nó có thể thi đậu Đồng Sinh, ngươi cứ chờ có một đứa con trai tú tài đi!"Dư lão đầu cũng yên tâm, trợn mắt nhìn vợ cũ một cái, nói: "Ngươi cũng đã nói nó khỏe mạnh, còn muốn ta quan tâm cái gì? Ta không biết được mấy chữ, có thể giúp nó cái gì? Để nó tập trung học tập đã có tác dụng hơn bất cứ thứ gì!"Trương thị thấy Dư lão đầu vẫn còn quan tâm con trai, trái tim cũng lập tức thả lỏng một chút, bà ta nhìn trái nhìn phải thấy không có ai mới nói: "Trong lời kịch có nói “Trong triều có người tốt làm quan”, tương lai chắc chắn Tiểu Ba của chúng ta sẽ làm quan lớn, nhưng nếu như không có quan hệ, chắc chắn sẽ rất khó đi.""Ngươi có ý gì, cứ nói rõ đi!" Dư lão đầu nhíu mày, nhìn gương mặt già nua sáp đến.Trương thị cố nén không vui trong lòng, nói: "Không phải đứa nhi tử ngoan kia của ngươi bấu víu được Thế tử gì đó trong triều sao? Tương lai Thế tử sẽ được thừa kế vương vị, bên cạnh sao có thể không có mấy người phụ tá được? Tiểu Ba của chúng ta năng lực xuất chúng, tuấn tú lịch sự, nếu như có người dẫn đường cho nó, chắc chắn có thể nhận được sự tán thưởng của Thế tử, tương lai tuyệt đối tiền đồ vô lượng.
Người làm cha như ngươi cũng dính được chút ánh sáng đúng không?"Mặc dù Dư lão đầu có chút động lòng, nhưng giống như nhớ tới gì đó, trách mắng Trương thị: "Lại nghĩ tới những thứ đường ngang ngõ tắt này, ngươi còn ngại hại nhi tử chưa đủ sao? Chẳng lẽ đã quên mất bài học lần trước rồi hả? Chỉ cần bản thân có thực lực, còn sợ tương lai không có cơ hội ư? Chuyện này là ý kiến của ngươi, hay là ý kiến của lão Tam?"Trương thị rụt cổ một cái, bất đắc dĩ nói: "Là ý kiến