Con trai hắn Tiểu Đậu Đậu lại ăn vô cùng nhiệt tình.
Tương châu chấu trước mặt cậu bé được Tiểu Thảo xào chế riêng cho trẻ nhỏ, không có bỏ thêm ớt cay, chỉ bỏ thêm chút đường cho nên trong mặn lại mang theo chút ngọt khiến bọn nhỏ rất thích.
Tiểu Đậu Đậu quết tương châu chấu rồi ăn một miếng bánh bột ngô thật to.
Cứ ăn như vậy cho đến lúc sắp đi không nổi nữa mới bị mẹ cậu bé ôm trở về.Về đến nhà, Dư Ba nổi nóng một trận với mẹ mình, nói hắn vượt bao gian nan nỗ lực ở Phủ thành như vậy lại bị mẹ mình kéo chân ở phía sau.
Bây giờ ấn tượng của Quận vương gia đối với hắn đều hỏng hết, sau này dù có thi đậu cũng khó có thể leo lên chỗ dựa lớn như phủ Tĩnh Vương.
Nói xong, hắn lại khóc toáng lên giống như một đứa trẻ.Trương thị rụng rời chân tay, bà ta vốn có ý muốn giúp con trai một phen nhưng không ngờ thông minh quá lại bị thông minh hại.
Bà ta nhìn con trai nhỏ khóc nức nở đến không thể tự chủ, hốc mắt cũng đỏ lên, giậm chân một cái, nói: "Mẹ đi thỉnh tội với Quận vương gia, nói những chủ ý này đều do mẹ nghĩ ra, đều do mẹ liên lụy con! Mẹ dù phải quỳ xuống cũng nhất định phải khiến Quận vương gia thay đổi cái nhìn về con!"Triệu thị vội kéo mẹ chồng mình, trong lòng phẫn hận không thôi, thầm mắng người đồng đội như heo này nhưng miệng vẫn không thể không tỏ ra hiền lương thục đức khuyên bảo: "Mẹ, người cũng đừng nhúng tay vào nữa, hãy chừa lại một đường sống cho tướng công đi!""Sao con lại nói như vậy, ta cũng vì muốn giúp Tiểu Ba..." Trương thị trừng đôi mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn Triệu thị.Triệu thị vừa thấy khóe mắt đặc ghèn mắt của người mẹ chồng quê mùa, vội dời tầm mắt đi nơi khác, miệng vẫn khuyên nhủ: "Mẹ, Quận vương gia kia chính là loại chủ nhân mềm cứng đều không ăn.
Nếu người quỳ nhất định không đứng dậy trước mặt hắn, hắn không những sẽ không cảm thấy người đáng thương mà ngược lại còn cho rằng mẹ đang uy hiếp hắn.
Chỉ sợ sẽ dẫn đến phản tác dụng."Trương thị nhất thời luống cuống chân tay: "Vậy...!vậy phải làm sao bay giờ? Chẳng lẽ cứ để ngài ấy hiểu lầm Tiểu Ba nhà chúng ta như vậy?"Dù sao Triệu thị cũng là con gái của tú tài, xuất thân nhà thi thư, nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Với tình hình này, chúng ta chỉ có thể không làm bất cứ việc gì cả! Đợi sau khi chuyện này lắng xuống, tướng công mượn cơ hội đến thăm cha chồng để thể hiện ra mặt ưu tú của bản thân nhiều hơn.
Lâu ngày sẽ thấy lòng người, đến lúc đó Quận vương gia hẳn sẽ thay đổi cái nhìn đối với tướng công! Tướng công, điều quan trọng nhất bây giờ chính là chàng phải ở yên trong nhà đóng cửa đọc sách.
Năm sau nếu chàng ghi được thành tích đặc biệt gì đó, đến lúc đó, Quận vương gia nhất định sẽ nhìn chàng bằng con mắt khác!"Dư Ba lau nước mắt ở khóe mắt, hít hít cái mũi, cảm kích nhìn Triệu thị, nói: "Vẫn là nương tử có kiến thức! Đúng, Quận vương gia cũng đã nói, thực lực mới là quan trọng nhất.
Mùa xuân năm sau, ta nhất định sẽ thi được thành tích tốt chứng minh tài năng của mình!"Từ đó về sau, Dư Ba đều ở nhà đóng cửa học hành cực khổ, ngoại trừ ăn cơm và ngủ, một phút cũng không rời khỏi sách vở.Triệu thị ngược lại cũng có vài phần thông minh vặt, nàng ta thấy mấy đứa con nhà Nhị bá đều rất thích Tiểu Đậu Đậu, bèn hai ba ngày lại mang con trai đến nhà Nhị bá chơi.Tiểu Đậu Đậu cũng vô cùng thích nhà Nhị bá bá.
Mỗi lần qua đó, Tiểu Thảo tỷ tỷ đều sẽ cho cậu bé đồ ăn ngon.
Có khi là một đĩa châu chấu rang thơm lừng, có khi là một củ khoai lang đỏ được nướng thơm nức, có khi là một bắp ngô luộc, còn có đôi khi là hạt hướng dương muối tiêu.Hạt giống hoa hướng dương cũng được Dương Quận vương mang về từ Tây Dương, sau đó cho Tiểu Thảo mấy hạt để nàng trồng dưới chân tường vây ở hậu viện.
Lúc nạn châu chấu đến, Dư Tiểu Thảo đã ủ chín dưới sự giúp đỡ của Tiểu Bổ Thiên Thạch, sau khi phơi khô thu được hai ba cân hạt hướng dương.
Sau khi giữ lại một ít làm hạt giống, phần còn lại đều được nàng mang đi rang làm thành món ăn vặt.
Sau khi Liễu thị thưởng thức hương vị của hạt hướng dương rang liền cất đi một cân hạt hướng dương, nói là đợi đến lúc ăn tết sẽ mang ra rang đãi khách.Nữ công của Triệu thị không tồi, có thể thêu ra hoa cỏ sống động như thật.
Nàng ta thêu tặng Tiểu Liên và Tiểu Thảo mỗi người một tấm khăn.
Tiểu Liên bèn xin tiểu thẩm dạy cách thêu hoa.
Mỗi ngày nàng ấy đều phải đi sớm về trễ, chỉ có thời gian buổi tối để học.
Chạng vạng mỗi ngày Triệu thị đều đến đây một canh giờ, dạy Tiểu Liên thêu hoa rất tận tâm.Dư gia cũng không để nàng ta dạy không công.
Bởi vì Tiểu Liên dọn quán muộn cho nên giờ cơm chiều của Dư gia đều sẽ muộn hơn so với nhà trên thị trấn một chút.
Lúc Triệu thị mang theo Đậu Đậu đến đây đều vừa kịp thời gian Dư gia dùng cơm chiều, nên sau này đều để hai mẹ con họ ăn cơm chiều ở Dư ga.Lúc bắt đầu, Triệu thị còn uyển chuyển cự tuyệt, nói bản thân đã ăn rồi.
Trương thị bên kia cũng giống như đại đa số thôn dân thôn Đông Sơn, một ngày chỉ ăn hai bữa cơm.
Một bữa vào buổi sáng lúc thượng ngọ tầm chín mười giờ, một bữa vào sau giờ ngọ khoảng ba bốn giờ chiều.
Lúc Dư gia bên nhà cũ dùng cơm chiều đã vào hơn bảy giờ tối.
Nàng ta nói bản thân đã ăn cũng không phải nói dối.Dư Tiểu Thảo đã sớm biết được hai mẹ con bọn họ ăn cơm chiều khi nào, ăn món gì từ miệng Tiểu Đậu Đậu? Trương thị làm cơm chiều chính là mỗi người một bát cháo loãng, một đĩa dưa muối nhỏ.
Ăn lúc ba bốn giờ đến bảy giờ cũng đã tiêu hóa gần hết rồi.
Cho nên, Tiểu Đậu Đậu nhìn bánh bột ngô nhiều bột mỳ ít lương thực phụ, còn có các món ăn thơm ngào ngạt trên bàn đã sớm nước miếng chảy dài.Dư Tiểu Thảo biết tính tình Triệu thị không thích lợi dụng người khác giống như Lý thị, đối với nàng ta cũng không có ác cảm gì.
Tiểu Đậu Đậu vốn dĩ trắng trẻo mập mạp lại bị đói đến mức trở thành một Tiểu Đậu Nha (cây giá đỗ), điều này khiến trong lòng nàng có chút không đành lòng.
Dù khổ cũng không thể đứa trẻ phải chịu khổ, phải không?Vì thế, Tiểu Thảo khuyên: "Tiểu thẩm, người dạy chúng ta nữ công cũng coi như nửa sư phụ của chúng ta.
Chiêu đãi sư phụ một bữa cơm là việc đồ nhi nên làm.
Người cũng đừng từ chối nữa.
Nếu người cứ khách sáo như vậy, ta và Tiểu Liên nào dám không biết xấu hổ làm phiền người nữa?"Triệu thị thoái thác không xong nên mang con trai đến ngồi bên cạnh bàn ăn một chút.
Ngày hôm sau, nàng ta đến đây muộn hơn ba mươi phút, định chờ Dư gia ăn xong cơm chiều mới qua.Ai biết được khi vừa đi vào cửa viện, Dư Tiểu Thảo đã vuốt cái bụng mình nói thì thầm: "Tiểu