Sau khi bắt đầu vào đông, trời còn rơi thêm vài trận tuyết lớn.
Thôn Đông Sơn thôn đã thật sư tiến vào trạng thái trú đông.
Sau khi bầy sói bị tiêu diệt, buổi tối mỗi ngày đã có Đại Hôi mang theo hai đứa ngốc tuần tra canh gác, dưới Tây Sơn đã khôi phục lại sự yên bình.
Năm người Lưu gia lại trở về nhà mới.Sau khi Dương Quận vương hồi Kinh, tây viện Dư gia đã hoàn toàn để trống.
Dư lão đầu đã dọn vào ở nhà kề trong tây viện, nói là muốn giúp đỡ chăm sóc sân viện này.
Dư Hải vợ chồng khuyên ông ở lại nhà chính, nhưng ông lại rất cố chấp cự tuyệt.Vừa vào đông, Dư Tiểu Thảo lại bắt đầu trở nên bận rộn.
Nàng nhờ cha làm giúp thật nhiều thùng gỗ nông, bỏ vào rất nhiều bùn đen phì nhiêu ở trong hồ nước sau viện, sau đó đặt thùng gỗ lên tất cả các giường đất không sử dụng đến trong nhà, rồi gieo chút hạt giống rau củ vào.
Ngày nào cũng đốt giường đất ấm lên, tất nhiên sẽ ấm áp như mùa xuân, lại có nước linh thạch thúc giục thực vật sinh trưởng nhanh, hạt giống rau xanh chẳng mấy chốc đã nảy mầm, khắc các thùng gỗ đều là màu xanh tươi mơn mởn.Dư lão đầu thì hết sức vui vẻ.
Nhà ai có thể trồng được rau xanh tươi non ngày đông chứ? Quả nhiên cháu gái nhỏ nhà ông không phải người bình thường! Tiểu lão đầu này, từ sau khi đến nhà cũ, được con trai con dâu và các cháu hiếu thuận, bệnh tật thoáng chốc đã khỏi hẳn, thân thể cũng khôi phục vô cùng nhanh.
Bây giờ Dư lão đầu có cảm giác thân thể của mình đang khỏe mạnh tràn đầy sức sống, cơ thể giống như trẻ ra cả mười tuổi, cả người tràn đầy sức lực đến dùng sao cũng không hết.Mỗi ngày, Dư lão đầu đều tỉ mỉ chăm sóc rau củ trong hai gian chính phòng và mấy gian sương phòng trong Tây viện.
Trong phòng chứa củi, củi gỗ chồng chất như núi, ngoài một phần Dư gia lên núi chặt cành khô về ra, còn có một phần là bỏ tiền ra mua.
Khi mua củi, Dư lão đầu còn có chút đau lòng, cảm thấy trên núi thiếu gì củi, chỉ cần bớt chút thời gian chặt về là được, còn phải dùng bạc làm gì? Hơn nữa, củi chặt về trong nhà vẫn còn rất nhiều, mua nhiều vậy biết đốt bao giờ mới hết? Bây giờ mới biết, khi còn mùa thu, nha đầu Tiểu Thảo kia đã lên kế hoạch trồng rau xanh trên giường đất.Dư lão đầu cảm thấy mùa đông này trải qua vô cùng phong phú.
Một ngày, ông phải kiểm tra bếp lò ít nhất bảy tám lần, sợ bếp lửa bị tắt khiến rau củ bị chết cóng.
Nhưng chuyện tưới nước, nha đầu Tiểu Thảo đã đặt biệt dặn dò ông phải phải dùng nước trong lu nước ở nhà chính.
Lu nước ở chính phòng được đặt bên kệ bếp, độ ấm thích hợp, sẽ không làm rau củ bị lạnh cóng.Kỳ thật, mỗi ngày sau khi Dư Hải tự múc nước vào trong lu, Dư Tiểu Thảo đều sẽ nhỏ vài giọt nước linh thạch vào bên trong.Đông viện có ba gian chính phòng, vợ chồng Dư Hải ở một gian, hai chị em Tiểu Thảo và Tiểu Liên ngủ một gian, Dư Hàng và Tiểu Thạch Đầu một gian.
Còn lại sương phòng nhà kề chỉ cần phòng có giường đất thì đều trồng rau củ.
Giường đất ở chính phòng khá lớn, một chiếc giường năm sáu người lớn cũng có thể nằm vừa.
Vì không lãng phí tài nguyên, giường đất được ngăn cách, một bên người ngủ một bên đặt thùng gỗ.Từ sau khi Dư lão đầu dọn về nhà cũ, đại ca Dư Lập Xuân cũng thường xuyên đến thăm ông.
Bắt đầu vào mùa đông không có việc gì, nữ nhân và bọn nhỏ trong nhà đã dọn dẹp thu xếp để chuẩn bị ăn Tết, Dư Lập Xuân không thể giúp được gì, nên dành đi dạo xung quang.
Vòng vài vòng lại quẹo vào nhà cũ Dư gia.Vừa vào cửa, ông ấy đã nhìn đến đệ đệ nhà mình ôm củi gỗ, nhóm lửa cho mỗi cái giường đất trong phòng.
Dư Lập Xuân hơi nhíu nhíu mày, lớn tiếng hỏi: "Ta nói này lão Tam, ban ngày ban mặt đệ lại đốt hết giường trong phòng lên làm gì? Con trẻ kiếm được củi lửa đâu có dễ dàng gì? Đệ lại đi phá hoại thế hả?"Dư lão đầu quay đầu liếc đại ca mình một cái, rồi lại tiếp tục thêm củi lửa vào mấy cái bếp trước mặt, sau đó thần thần bí bí vẫy tay với Dư Lập Xuân, nói: "Đại ca, huynh vào nhà nhìn một chút thì sẽ biết vì sao ta lại đốt giường đất!"Dư Lập Xuân đi theo đệ đệ vào cửa chính phòng, xốc lên rèm cửa da sói thật dày, lập tức bị màu xanh tươi non mơn mởn trên giường đất làm giật mình.
Ông ấy đứng yên, chớp chớp mắt thật mạnh, lại phát hiện màu xanh tươi kia không phải ông ấy hoa mắt mà vẫn còn sờ sờ ở đó."Đây...!Đây là rau xanh? Rau hẹ, tỏi cọng non, cải thìa, rau chân vịt, cải bẹ xanh...!Lão Tam, rau xanh này đều là đệ trồng sao?" Trong giọng nói run rẩy của Dư Lập Xuân còn có chút không xác định.Dư lão đầu bị biểu cảm kinh ngạc đại ca chọc cười, ông cười ha ha, nói: "Ta nào có bản lĩnh đó? Là Tiểu Thảo và cha con bé nghĩ ra đấy, ta chẳng qua chăm sóc giúp một chút mà thôi.
Đại ca, huynh xem thùng rau hẹ này sắp có thể thu hoạch này đi, gần đến Tết ta sẽ cắt một chút rồi đem tới cho huynh, để tẩu tẩu gói sủi cảo nhân rau hẹ và thịt lợn rừng cho huynh!"Lúc mới vào đông, hai con lợn rừng Dư gia đã lớn tới hơn năm mươi cân rồi.
Trước khi Dương Quận vương hồi Kinh đã nhờ đồ tể ở thôn bên cạnh giết giúp, rồi tặng cho mấy nhà huynh đệ của Dư lão đầu và Liễu gia ở thôn Tây Sơn, mỗi nhà năm cân thịt lợn rừng.
Còn có thịt sói trong hầm băng cũng chia cho mấy nhà thân thích vài cân.
Cho nên, nhà Dư Lập Xuân cho dù không mua thịt cũng có thể đón Tết đủ đầy.Dư Lập Xuân cũng không khách khí với ông, vui tươi hớn hở nói: "Vậy thì tốt qua! Ta rất thích ăn sủi cảo nhân rau hẹ thịt heo.
Lão Tam, chăm sóc cho tốt, ta đây còn đang chờ được ăn rau hẹ của đệ đó!"Dư lão đầu rất tự hào khoe khoang nói: "Mấy thứ này coi là gì chứ, trong sương phòng đông viện trồng cả ớt cay, cà chua và cà tím.
Tiểu Thảo còn chăm sóc cẩn thận hơn cả ta.
Những lại rau đó đều đã nở hoa rồi, đoán chắc trước Tết có thể được ăn trứng xào cà chua, cà tím xào thịt rồi! Đại ca, huynh nhất định không được truyền ra bên ngoài đấy nhé! Nhà đệ trồng không được nhiều rau lắm, nếu như để người ngoài biết, đông gia đến xin nhánh rau hẹ, tây gia tới vay vài quả ớt cay, chúng ta sẽ chẳng đủ mà ăn mất!"Dư Lập Xuân trừng mắt với ông một cái, nói: "Đệ coi đại ca là kẻ ngốc à? Còn cần đệ nhắc nhở sao?" Ông ấy lại đi xem mấy gian phòng ở tây viện một chút, sau đó vừa lòng chắp tay sau lưng ra về.
Chỉ vài ngày nữa là cuối năm, mùa đông có thể ăn sủi cảo nhân rau hẹ, thật đúng là khiến ông rất