Trong nháy mắt đã tới ngày Tết Táo.
Ngày cuối năm, phương Bắc có tập tục ăn sủi cảo, ngụ ý là đưa tiễn Táo vương gia, bởi vì thời cổ có câu nói cho rằng "Tiệc sủi cảo tiễn đưa là phong tục".Ngày Tết Táo hôm nay, sáng sớm Dư lão đầu đã dẫn cả nhà già trẻ đi cúng Táo Vương gia.
Liễu thị thuần thục nấu kẹo Táo, đây là một loại chế phẩm dùng mầm lúa mạch và mầm gạo kê nấu thành kẹo.
Khối kẹo lớn màu trắng ngà, đặt ở trên đĩa vuông bày trước bàn thờ Táo vương, còn có những thứ khác như nước trong, đậu rang, thức ăn gia súc...!Còn phải dán lên câu đối mừng Táo vương.Kẹo Táo mới vừa làm xong, khi đưa vào trong miệng cắn thì vừa xốp vừa thơm, là đồ ăn vặt bọn nhỏ yêu thích nhất.
Mỗi khi tới Tết Táo, gia đình có điều kiện sẽ làm nhiều hơn một chút để cho bọn nhỏ ăn thỏa thích.Dư Tiểu Thảo không thạo việc làm kẹo Táo truyền thống, sau khi nàng dùng đường trắng nấu thành nước đường, bỏ vào xào hạt mè chín hoặc đậu phộng, làm thành kẹo hạt mè và kẹo đậu phộng.
Khi ăn Tết, có thể thêm mấy thứ ăn vặt.
Nàng còn bị Liễu thị cười mắng vài câu "nha đầu phá sản"! Thời đại này, nhà người thường có thể ăn no bụng đã rất tốt rồi, nào có mấy ai dư tiền đi mua đường trắng làm kẹo hạt mè và kẹo đậu phộng?Buổi tối, Dư gia làm hai loại sủi cảo chay mặn.
Sủi cảo mặn gói nhân lợn rừng thịt hành tây, thịt lợn ba chỉ mỡ nạc vừa đủ được cắt thành hình hạt lựu, băm cùng với hành tây thành nhân thịt.
Nhiều thịt ít rau, ăn vô cùng ngon.Sủi cảo chay gói bằng nhân rau hẹ miến trứng gà.
Miến đã được ngâm mềm bằng nước ấm, cắt ra thành từng đoạn rồi để ráo, sau đó xào qua bằng dầu, còn xào trước trứng gà, rau hẹ cắt thành từng khúc, lại thêm cả tóp mỡ đã thắng dầu thì ăn ngon phải biết.
Dư Tiểu Thảo thích nhất là lúc gói sủi cảo được ăn vụng mấy miếng nhân, hương vị đó quả thực không thể chê vào đâu được.Cả nhà ngồi quây quần bên chiếc bàn trên giường đất, vui vẻ sum vầy ăn từng cái sủi cảo chay mặn mà mình yêu thích.
Bầu không khí ấm áp vui vẻ này khiến Dư Tiểu Thảo không khỏi cảm thán cả nhà sum vầy thật tốt.Kiếp trước, cha mẹ nàng mất sớm, đặc biệt là khi đầu năm Tết đến, chỉ còn lại ba đứa trẻ cô đơn côi cút, nghĩ lại lại vô cùng thê lương.
Cũng may khi nàng rời đi, em trai em gái đều đã có gia đình nhỏ của mình, nàng cũng đã có thể buông xuống chút vướng bận của kiếp trước.Vẻ mặt của Dư Tiểu Thảo có chút hoảng hốt, kiếp trước dường như càng ngày càng xa xôi, xa xôi đến mức giống như đó là một giấc mộng, một giấc khổ mộng thật dài..."Thảo Nhi, con nghĩ gì vậy? Con thích sủi cảo chay, còn không ăn nữa sẽ bị mấy tiểu tử kia cướp sạch đó!" Dư Hải thấy con giá nhỏ mang vẻ mặt cô đơn, nhìn chằm chằm một góc bàn trên giường đất rồi ngẩn người, có chút không thích hợp trong bầu không khí náo nhiệt vui vẻ này, nên đã vội gắp cho nàng mấy cái sủi cảo, nhẹ giọng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.Tết Táo, phương Bắc thường thích ăn sủi cảo nhân thịt, chỉ bởi vì Tiểu Thảo thích nên mới gói một đĩa sủi cảo rau hẹ trứng gà.
Có lẽ là ăn rất lạ miệng nên Lưu Yến Nhi, Lưu Phương Bình, Dư Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu, ngươi nếm một cái ta nếm một cái, chỉ thoáng chốc đã hết nửa đĩa.
Tết Táo vui vẻ sum vầy náo nhiệt, bởi vậy hai nhà cùng nhau đón Tết.Nhân sủi cảo rau hẹ trứng gà đều dùng mỡ lợn rừng xào qua, trứng gà cũng cho rất nhiều, còn có tóp mỡ thơm ngào ngạt, khó trách bọn nhỏ thích như vậy.Nhìn thấy lão cha gắp từng chiếc sủi cảo chay hương vị tươi ngon vào trong bát của Nhị tỷ, Tiểu Thạch Đầu kháng nghị: "Cha, người bất công! Cha cho Nhị tỷ hết sủi cảo chay rồi, vậy chúng con ăn gì đây?"Dư Hải trừng mắt liếc nhìn tiểu tử thúi cười hì hì kia một cái, nói: "Không phải con thích ăn sủi cảo thịt heo sao? Đừng có ồn ào làm loạn nữa, sủi cảo thịt heo còn nhiều kia kìa!"Dư Tiểu Thảo lại gắp sủi cảo rau hẹ từ trong bát mình và trong bát của tiểu đệ, nói: "Cha, sủi cảo thịt lợn rừng cũng rất tươi ngon, con cũng thích ăn! Sủi cảo phải tất cả mọi người cùng ăn mới náo nhiệt!"Tiểu Thạch Đầu che lại bát nhỏ của mình, vẻ mặt tinh quái cười: "Nhị tỷ, đệ chỉ trêu cha thôi! Sủi cảo chay sao có thể ngon bằng sủi cảo thịt heo? Cũng chỉ có Nhị tỷ mới yêu thích khác với mọi người! Mọi người cũng đã nếm thử sủi cảo rau hẹ rồi, còn lại vẫn nên để lại cho tỷ ăn đi!"Dư Tiểu Thảo duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé, nói: "Đệ coi ta là thùng cơm sao, ở đây có mấy chục cái sủi cảo đều để lại cho ta ăn có thể khiến bụng ta căng phồng lên đấy! Mau ăn đi, ăn giúp Nhị tỷ mấy cái!"Dư Tiểu Thảo phân chia đĩa sủi cảo chay cho mọi người mỗi người mấy cái.
Phân một vòng, còn dư lại khoảng mười cái vừa đủ cho nàng ăn!Tiểu Thạch Đầu ở một bên che lại mặt mình kháng nghị: "Nhị tỷ, đệ đã không phải tiểu hài tử, không được bẽo má đệ nữa! Sang năm đệ sắp khảo tú tài rồi!""Đừng nói khảo tú tài, cho dù thi đậu Trạng Nguyên, đệ cũng vẫn là tiểu đệ của ta! Bẽo đệ là thể hiện thích đệ, ai bảo đệ là người nhỏ nhất trong nhà chứ?" Dư Tiểu Thảo lại nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu một chút.Tiểu Thạch Đầu bảo vệ mặt mình, bĩu môi rúc vào bên người Liễu thị, lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ sinh thêm một tiểu đệ đệ đi, như vậy Nhị tỷ sẽ chỉ bẽo tiểu đệ đệ không bẽo con nữa!"Liễu thị nghe con trai nói xong, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, vỗ hai cái vào sau lưng cậu bé.
Chồng nàng ấy lại cười hề hề ở bên cạnh nàng vài tiếng, rồi nhận được một cái trợn trắng mắt của nàng ấy.Qua Tết Táo, ngày Tết càng ngày càng gần.
Đã nhiều ngày này thời tiết rất đẹp, thị trấn họp một phiên chợ lớn cuối cùng trong năm, nên rất nhiều người đều đưa con cái lên thị trấn mua hàng Tết.
Xe ngựa Dư gia có rèm che, năm đứa trẻ gồm tỷ muội sinh đôi Dư Tiểu Thảo, Dư Tiểu Liên, Lưu Yến Nhi, Tiểu Thạch Đầu và Lưu Phương Bình ngồi bên trong, ríu rít vô cùng sôi nổi vui vẻ.Dư Hàng và Lưu Tuấn Bình tự nhận đã là đại hài tử, ngồi ở bên ngoài nói chuyện phiếm với Dư Hải và Lưu Hổ đánh xe.
Hai nhà ngoài hai nữ chủ nhân Liễu thị và Dư Thải Phượng ở nhà dọn dẹp trang hoàng chuẩn bị ăn Tết, những người khác đều đi phiên chợ này.Xe ngựa và xe lừa của Dư gia đều ngừng ở quán trông ngựa bên ngoài cửa thành, chỉ cần gửi lại một chút chi phí là có thể gửi lại cả ngày, còn giúp việc cho