Một nhóm ba người vừa nói chuyện vừa trên đường đi thẳng lên thị trấn.
Lúc đi qua chân núi, từ phía xa nhìn thấy một bóng lưng gầy yếu đang đeo một bao vải nhỏ, không nhanh không chậm đi ở phía trước.Mắt của Tiểu Thạch Đầu rất tốt, từ xa đã nhìn ra đó là ai: “Nhị tỷ, người trước mặt hình như là Tiền Văn ca ca.
Nhất định là ngày nghỉ ngơi đã hết nên mới trở lại thị trấn.“Tiền Văn ca ca… Tiền Văn ca ca!”Cậu nhóc không đợi chị gái trả lời đã đặt hai tay ở bên miệng, hét to kêu lên.Người kia nghe thấy tiếng kêu liền dừng bước, xoay người nhìn về phía bên này.Từ từ lại gần, Dư Tiểu Thảo liền thấy rõ diện mạo của tiểu thiếu niên trước mặt: Màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cử chỉ lịch sự, đúng chuẩn một thư sinh trắng nõn tuấn mỹ.“Triệu đại ca, Tiểu Thạch Đầu...!Vị này là nhị tỷ của đệ sao?” Khóe miệng của Tiền Văn hơi cong lên, tò mò đánh giá tiểu cô nương da trắng mắt to trước mắt.
Tiểu Thạch Đầu khá thân thiết với em trai Tiền Vũ của cậu, hai tháng gần đây, tiểu gia hỏa này nhắc đến nhiều nhất chính là nhị tỷ của mình.Tiểu Thạch Đầu toét miệng cười nói: "Đúng vậy, Tiểu Văn ca ca.
Nhị tỷ và đại tỷ của đệ trông rất giống nhau nhỉ? Thường xuyên có người nhận nhầm đó! Nhưng vì sao huynh vừa nhìn một cái đã nhận ra?Tiền Văn cầm tay tiểu tử, vừa đi đường vừa nói: "Tuy ta không gặp đại tỷ của đệ nhiều, nhưng mấy đứa trẻ trong thôn chài lưới quanh năm phơi gió biển nên màu da không ít thì nhiều cũng bị đen đi.
Nhị tỷ của đệ bởi vì rất ít đi ra ngoài, cho nên trắng hơn một chút.”Tiểu Thạch Đầu nhìn kỹ màu da của nhị tỷ một chút, liên tục gật đầu nói: “Ừ! Thân thể của nhị tỷ chắc chắn vẫn chưa điều dưỡng tốt, mặt trắng như vậy."Cậu bé nghe người ta nói, người ngã bệnh sắc mặt đều tái nhợt.
Cậu không hề có một chút khái niệm với cái từ tái nhợt, cứ cho rằng mặt trắng là không được khỏe.Dư Tiểu Thảo viết lớn một chữ "囧" trong lòng! Tiền Văn, ngươi rõ ràng là người có học, vậy mà lại công khai thảo luận màu da của thiếu nữ, vậy mà được sao? Còn có em trai không chịu thua kém kia của mình nữa, mặt chị đây trắng là vì dùng nước linh thạch rửa mặt mỗi ngày có được hay không hả, con mắt nào của đệ nhìn thấy thân thể ta không tốt? Ta đây là trắng trẻo hồng hào, rất khoẻ mạnh có biết không!Bên kia, em trai vô lương của nàng đã trò chuyện với người khác rồi: "Tiểu Văn ca, huynh phải về thị trấn đọc sách sao? Bọn đề và Hàm ca ca đang đi bán con mồi, chúng ta cùng đi đi!""Thị trấn phải đi rất xa đó, tên nhóc nhà ngươi có thể kiên trì được không?""Có thể! Đệ rất lợi hại, nhị tỷ cũng không giỏi bằng đệ đâu!" Được rồi, lại trúng một mũi tên."Thạch Đầu, nếu như đệ mệt thì cứ nói, Tiểu Văn ca ca cõng đệ."...Dư Tiểu Thảo không thể nào ngờ tới, người đầu tiên không kiên trì nổi không phải Tiểu Thạch Đầu năm tuổi, mà là mình.
Tấm thân này của Dư Tiểu Thảo từ nhỏ đến lớn chưa từng đi đường quá xa, tuy nói gần đây có nước linh thạch bồi bổ, thân thể khỏe hơn rất nhiều, nhưng vừa đi không bao lâu liền cảm thấy hai chân bủn rủn, cả người vô lực.Vừa mới đi hết một phần tư đoạn đường, Dư Tiểu Thảo lau mồ hôi trên trán một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lảo đảo lắc lư cắn răng kiên trì.Không nói tới Triệu Hàm cường tráng cao lớn, nhưng ngay cả Tiền Văn nhìn nho nhã yếu đuối cũng mặt không đỏ hơi thở không gấp đi nhanh như bay ở phía trước.
Tiểu Thạch Đầu vừa biết đi đã lên núi xuống biển đang chạy ở đằng trước, doạn đường ngắn này căn bản không làm khó được cậu, cậu bé một đường tung tăng, ríu ra ríu rít giống như một chú chim sẻ nhỏ vui vẻ.Nghe thấy tiếng thở hỗn hễn bên tai, Tiền Văn nghiêng đầu lo lắng nhìn Tiểu Thảo một cái, nói: "Tiểu Thảo, muội đưa giỏ trúc đây cho ta, ta cầm giúp muội?"Trên lưng chỉ có một cái giỏ trúc đựng hai cái bánh bao, vậy mà lại giống như có người cố ý đè xuống, chân tê dại không nhấc nổi.
Bọc quần áo trên lưng Tiền Văn nhìn không lớn, nhưng bên trong đều là sách vỡ nghiên mực toàn là vật nặng.
Hơn nữa, người ta với mình cũng không thân thiết, Tiểu Thảo làm sao có thể đưa cậu cầm giúp được?“Không cần, ta nghỉ ngơi một lát là được rồi!" Tiểu Thảo lắc đầu một cái, lau sạch mồ hôi trên trán, ngồi ở ven đường há miệng thở hổn hển.Tiểu Thạch Đầu cắn ngón tay cái, nói: "Nhị tỷ, theo cái tốc độ này của tỷ, trước khi trời tối chưa chắc có thể về kịp!"Tiểu Thảo cắn răng bắt mình tự đứng lên, gật đầu nói: "Vậy đi nhanh lên một chút! Đừng chậm trễ giờ học của Tiểu Văn ca…"Lúc này, một chiếc xe bò từ đằng xa lộc cọc lộc cộc chạy tới.
Nhìn kỹ lại, người đánh xe là Trương lão đầu ở thôn Tây Sơn, thấy ba người bọn họ, Trương lão đầu thật thà cười một tiếng, nói: "Đây không phải là tiểu tử Tiền gia ở thôn Đông Sơn hay sao, mấy người các ngươi đi lên thị trấn hả?"Trương lão đầu cách hai ngày là sẽ phải đi lên thị trấn đưa một xe củi, nghe nói là do tiệm thợ rèn đặt hàng.
Một xe củi hơn năm mươi văn tiền, chỉ cần người nhà bỏ ra chút sức, đối với Trương gia có xe bò mà nói, đây cũng là một mối làm ăn tốt."Trương gia gia, thân thể của Tiểu Thảo yếu đuối, đường xa như vậy không đi nổi, người có thể để cho nàng ngồi nhờ trên thành xe được không?" Tiền Văn thấy trên xe bò chất củi rất cao, bây giờ không có chỗ cho người ngồi nên đã nghĩ tới ngồi lên phía trước xe."Đây là Tiểu Thảo của Dư gia sao! Nghe ông ngoại ngươi nói ngươi đụng đầu bị thương, bây giờ đã khỏe lại chưa? Sao cha mẹ ngươi lại để cho hai đứa nhóc các ngươi đi lên thị trấn một mình vậy?" Trương lão đầu cách nhà mẹ đẻ của Liễu thị không xa, sảng khoái đồng ý, dùng bàn tay sần sùi bế Tiểu Thảo lên xe.Mặc dù trên lưng không chú ý cũng sẽ bị củi đâm đau, nhưng so với đi bộ thì ung dung hơn nhiều.
Tiểu Thảo thấy em trai được Trương lão đầu đặt ở trên lưng trâu, tiểu gia hỏa kia còn đang hưng phấn cưỡi trâu nữa."Hàm ca, giỏ có phải rất nặng không, đưa ta cầm cho!" Mười mấy con mồi cộng lại nặng hơn mấy chục cân, Triệu Hàm dẫu sao cũng chỉ mới mười ba tuổi, đi lâu như vậy, trán đã rướm mồ hôi.Cậu liếc nhìn Dư Tiểu Thảo đang lảo đảo lắc lư ngồi ở trên xe, khóe miệng giật giật, lắc đầu nói: "Không nặng, ta đeo là được rồi.”Nhờ có xe bò, đoàn người vào giờ Tỵ cuối cùng đã tới