Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 440-441


trước sau

Chương 440:


Trước Hội đấu hoa một ngày, không biết là có chuyện gì mà thần long Chu Tuấn Dương thấy đầu không thấy đuôi cũng xuất hiện.

Nhìn tiểu nha đầu hình như lại cao hơn một chút, đã đến ngực mình, không yên tâm dặn dò: “Nha đầu, nếu có người bắt nạt nàng, không cần để trong lòng, trở về nói với ta…”Dường như mới chỉ hơn một tháng không gặp mà thứ Dư Tiểu Thảo cảm thấy duy nhất chính là - người này càng yêu nghiệt hơn! Nàng cũng không dám nhìn sâu vào đôi mắt phượng mê người kia nữa, rất sợ một khi lơ đãng sẽ bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Người đâu, còn không mau bắt hắn lại, tránh để hắn làm hại nhân gian!Nghe vậy, sau khi Tiểu Thảo ngẩn ra một lát rồi phì cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia nói: “Nói với ngươi làm gì? Ngươi có thể đánh bọn họ giúp ta sao?”Chu Tuấn Dương nghe vậy thì nghẹn họng, hừ lạnh một tiếng: “Tuy ta không đánh nữ nhân nhưng mà bọn họ đều có huynh đệ…”Dư Tiểu Thảo mặc niệm ba giây cho các huynh đệ của những khuê tú dám cả gan bắt nạt mình, rồi lại cười như không cười nói: “Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, ai không có mắt chọc ta, ta sẽ không bán rau quả cho nhà đó.

Dù sao bọn họ coi thường ta xuất thân nông dân, cần gì phải ăn rau củ và hoa quả nông dân trồng đúng chứ? Sang năm có hoa quả và dưa hấu sẽ không bán cho bọn họ.

Mứt trái cây cũng không chia cho bọn họ!”Sở dĩ những người đó coi thường nàng là ỷ vào tiền bạc và địa vị còn gì? Những kẻ có tiền có quyền nhưng lại không mua được thứ mình muốn, bọn họ còn cảm thấy bản thân tài trí hơn người chắc?Hóa ra tiểu nha đầu của hắn không phải thỏ trắng mặc người làm thịt mà là mèo nhỏ giấu móng vuốt sắc nhọn.

Ngày thường nhìn ngoan ngoãn khéo léo đáng yêu, vừa mất hứng sẽ đột ngột giương vuốt tặng ngươi một vết cào rớm máu, khiến ngươi ghi nhớ suốt đời!Chu Tuấn Dương được tiễn đến tận ngoài cổng, hắn thay nàng kéo mũ lông trên áo choàng xuống, cười nói: “Gần đây hay để nàng một mình, chờ khi vào đông ta rảnh hơn sẽ đến tìm nàng.


Ai bắt nạt nàng cứ nhớ kỹ, đến lúc đó ta giúp nàng đòi lại từng người một!”Thật ra thì một tháng qua, Dư Tiểu Thảo còn bận hơn cả Dương Quận vương.

Một mình nàng xử lý việc trồng rau trong lều lớn, còn phải để ý mở rộng xưởng chế thuốc ở bên Đường Cổ nữa.

Gần đây mấy loại thuốc viên điều dưỡng thân thể của Đồng Nhân Đường là kiệt tác gần một tháng qua của nàng.

Cho nên… tiểu Quận vương ngươi đừng tự mình đa tình nữa, ta thật sự không nhớ ngươi!Sáng sớm ngày hôm sau, Dư Tiểu Thảo mặc bộ Kỳ trang Tứ Nương tỷ tỷ làm, chải kiểu tóc hai nụ hoa xinh xắn ở hai bên, tết tóc hai bên thành đuôi sam rồi uốn thành hình cánh hoa.

Trên đỉnh đầu nở rộ hai đóa hoa mê người, dùng trân châu màu hồng trang trí xung quanh.

Phần tóc rũ xuống phía dưới tết thành mấy bím tóc nhỏ rũ xuống trước ngực, nhìn tổng thể trẻ hơn hai tuổi, lại toát ra vẻ đáng yêu rất đặc biệt.Khi Tiểu Thảo tiến vào nội viện phủ Trấn Quốc công, không ít ánh mắt tò mò không ngừng đánh giá nàng: Một bộ Kỳ trang màu hồng nhạt đơn giản tao nhã, tay áo kiểu hoa loa kèn xếp chồng hai ba lớp.


Bên ngoài là áo hai lớp không tay thêu hình hoa hồng bằng tơ vàng gấm Vân Nam, vạt áo quanh cổ áo thêu hình hoa sen băng đang nở rộ.

Vì muốn giữ ấm trong đầu đông gió rét, cổ áo và ống tay áo đều được dính lông tơ trắng, vừa bồng bềnh vừa đáng yêu.

Váy xếp nếp màu hồng phấn như tầng tầng lớp lớp hoa hồng, hoa sen băng trên váy và viền quanh cổ áo tôn lên vẻ đẹp của cả bộ trang phục.Có khuê tú tinh mắt thấy được dấu ấn trên Kỳ trang, kinh ngạc không thôi: Không ngờ lại là quần áo do chuyên gia Khương của tú phường Linh Lung tự tay may.

Kiểu dáng như vậy chắc là do chuyên gia Khương mới làm ra, phá vỡ những ràng buộc của quần áo thời xưa, phá vỡ những lề thói cũ khiến cho người mặc càng trở nên xinh đẹp hơn.Những khuê tú đến sớm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nõn nà mà xa lạ này, sôi nổi suy đoán thân phận của nàng.

Là khuê tú nhà ai may mắn được chuyên gia Khương coi trọng, được mặc quần áo nàng ta mới may trong buổi tiệc long trọng như thế này?“Ôi! Đây là con gái nhà ai, nhìn có chút lạ mắt, lần đầu đến tham gia buổi tụ họp của các tỷ muội chúng ta à?” Quận chúa Minh Lan rất hợp tính với Hạ Uyển Ngưng - một trong Song xu, thấy một tiểu nha đầu đáng yêu như vậy không nhịn được mỉm cười đứng lên.Bởi vì Phòng phu nhân không yên tâm về con gái nên sai Linh Lung đi theo nàng.

Linh Lung nhỏ giọng nhắc nhở nàng một câu, Dư Tiểu Thảo vội đan hai bàn tay trắng trẻo lại đặt trước bụng, hạ gối thi lễ, giọng nói trong trẻo êm tai: “Dư Tiểu Thảo, tham kiến Quận chúa Minh Lan và các vị tỷ tỷ.”Dư Tiểu Thảo? Ai vậy? Sau khi nàng báo tên, vẻ mặt của mọi người đều rất mông lung.

Quan viên họ Vu trong Kinh thành chỉ có Lại bộ Tả thị lang Vu Vĩnh Hòa mới nhậm chức năm ngoái, nghe nói con gái nhỏ nhất của ông ta cũng chỉ khoảng mười tuổi, không lẽ chính là nàng?Con gái của Lại bộ Hữu thị lang Lý Mỹ Nhu cười đi tới, thân mật kéo tay Tiểu Thảo, ra vẻ thân thiết nói: “Hóa ra là Vu gia muội muội! Ta đã sớm muốn mời muội muội đến phủ làm khách nhưng lệnh đường luôn nói sức khỏe của muội không tốt, không hợp ra ngoài.

Hôm nay thấy muội, xem ra muội đã khỏe hơn nhiều rồi?”Vóc người của Tiểu Thảo vốn có vẻ yếu ớt, Kỳ trang làm lộ ra vòng eo của nàng, có vẻ càng yếu mềm hơn, lại còn chiếc cằm nhọn với một đôi mắt hơi to khiến cho khuôn mặt nàng nhìn có vẻ khá nhỏ.

Cũng may dưới làn da trắng còn lộ vẻ hồng hào, bằng không đúng là khiến người khác cảm thấy nàng bệnh nặng chưa lành!“Tiểu thư, đây con gái của Lại bộ Hữu thị lang Lý cô nương.” Tuy Linh Lung rất ngạc nhiên với sự nhiệt tình của nàng ta nhưng cũng không quên bổn phận của mình, nhắc nhở tiểu thư một câu.Đây là… khởi đầu có gì không đúng lắm! Làm gì mà sấn tới ra vẻ thân thiết thế? Không lẽ có bẫy? Vẻ mặt của Dư Tiểu Thảo không thay đổi gì, khóe miệng lại cong lên thành nụ cười ngọt ngào, lễ phép nói: “Đa tạ Lý cô nương đã nhớ đến.”“Nên mà!” Lý Mỹ Nhu kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, dẫn nàng đến Phòng ấm mọi người đang tụ tập, miệng nói: “Qua đây, tỷ tỷ giới thiệu mấy tỷ muội tốt cho muội biết.”Mấy khuê tú đang ở trong Phòng ấm cũng đáp lễ lẫn nhau, mọi người đều mỉm cười thân thiện với nàng, thái độ lại không thân mật như con gái Lại bộ Hữu thị lang, nhưng cũng không quá hời hợt.“Vu muội muội, bộ trang phục này của muội là do tú phường Linh Lung may phải không? Không ngờ rằng muội mới đến đã được chuyên gia Khương coi trọng, tự tay may quần áo cho.

Không lẽ trong này có chuyện sâu xa gì à?” Người nói chuyện là Hạ Uyển Ngưng, nàng ta cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, một thân hồng y đỏ rực, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta càng thêm sinh động.

Tính cách của nàng ta cũng như quần áo của nàng ta vậy, nhiệt tình phóng khoáng, không có gì không dám nói.Hôm nay, Dư Tiểu Thảo tự nhận mình có sứ mạng mới là quảng cáo cho Kỳ trang, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này: “Bộ trang phục này của ta là Khương tỷ tỷ kết hợp nét đặc sắc trong trang phục dân tộc thiết kế ra, càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp yếu đuối của nữ tử.

Tin chắc không bao lâu nữa, kiểu trang phục này sẽ được tú phường Linh Lung tung ra thị trường.”“Muội thân với chuyên gia Khương lắm sao?” Một khuê tú trong số đó có chút chua xót hỏi.Dư Tiểu Thảo khiêm tốn nói: “Chỉ gặp mặt mấy lần thôi…”“Đã gọi Khương tỷ tỷ rồi không đơn giản là chỉ gặp nhau mấy lần chứ? Vu cô nương, ngươi có thể nói chuyện thẳng thắn hơn không! Nói mau, ngươi và chuyên gia Khương quen biết nhau như thế nào?” Hạ Uyển Ngưng vây quanh Tiểu Thảo, trước sau đánh giá cách ăn mặc của nàng.

Chuyện này ở trong nhóm khuê tú cũng không phải chuyện thất lễ gì, nếu như tiểu thư nhà nào có được bộ trang phục tú phường Linh Lung sắp tung ra thị trường thì vẫn luôn được mọi người vây quanh.Dư Tiểu Thảo hơi do dự một chút rồi kể vắn tắt lại chuyện Khương Tứ Nương đến nhà nàng thăm hỏi hai lần.


Hạ Uyển Ngưng khẽ cau mày, nói: “Ngươi nói là chuyên gia Khương thấy kiểu dáng trang phục độc đáo mà ngươi mặc khi đi ra ngoài nên đặc biệt đến nhà học hỏi?”Lý Mỹ Nhu tỏ vẻ không quá tin tưởng lời nàng nói: “Vu muội muội, không phải Lại bộ Tả thị lang phu nhân nói sức khỏe muội luôn không tốt nên rất ít khi ra ngoài sao? Sao có thể trùng hợp như vậy, bị Khương Tứ Nương nhìn thấy quần áo muội tùy ý phối chứ?”Trên mặt Dư Tiểu Thảo lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hỏi: “Lại bộ Tả thị lang phu nhân? Ta đâu biết nàng ta, sao nàng ta biết tình trạng sức khỏe của ta chứ? Ta vẫn khỏe mạnh, mỗi ngày cưỡi ngựa nửa tiếng cũng không vấn đề gì.”Lý Mỹ Nhu càng kinh ngạc hơn, dùng khăn tay che miệng nói: “Ơ? Ngươi không phải tiểu thư nhà Lại bộ Tả thị lang sao?”“Không phải mà!” Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt to, con ngươi trong suốt ánh lên biểu cảm lúng túng của nhóm khuê tú.Lý Mỹ Nhu thở có chút dồn dập: “Không phải ngươi nói ngươi họ Vu sao? Văn võ bá quan trong Kinh thành, trừ Lại bộ Hữu thị lang mới nhậm chức ra có còn ai họ Vu đâu? Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao phải giả mạo khuê tú trong Kinh thành, ngươi có mục đích gì!”Hóa ra là nhận nhầm người! Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng hiểu rõ lý do mọi người tỏ thái độ tốt với nàng, chỉ cần không có âm mưu gì thì dễ rồi! Sự cảnh giác trong lòng nàng cuối cùng cũng giảm nhẹ đi không ít.Đối mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn nghi ngờ của mọi người, Dư Tiểu Thảo lại rất bình tĩnh, nàng mỉm cười nhẹ nói: “Lý cô nương, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi! Ta họ Dư, “Dư” trong hàng năm đều dư giả.”Một nha hoàn bên cạnh Quận chúa Minh Lan khẽ ghé tai nàng ta nói vài câu.

Nàng ta lại nhìn Linh Lung bên cạnh Tiểu Thảo, khẽ gật đầu, nụ cười có vài phần mất tự nhiên: “Hóa ra là tiểu thư của phủ Chiêu Dũng Tướng quân, vừa nãy là chúng ta thất lễ, nhận nhầm ngươi thành người khác.”Tiểu thư của phủ Chiêu Dũng Tướng quân? Vậy chẳng phải là nữ nông quan mới nhậm chức ở bộ Hộ sao? Đúng rồi, nông quan kia hình như cũng họ Dư, tên Tiểu Thảo.

Cái tên này còn bị rất nhiều khuê tú trong Kinh thành thấp giọng chê thô thiển, quả nhiên là cái tên đậm mùi nông dân mà.Rất nhiều khuê tú trong phòng ấm đều không cười nữa, trong mắt ánh lên vài phần khinh thường.

Lý Mỹ Nhu lại càng thở gấp hơn: Dư Tiểu Thảo này cũng quá ghê tởm, lại lừa gạt nàng ta, khiến nàng ta bị các tỷ muội cười nhạo!“Ngươi sao thế hả? Sao không báo thân phận chứ? Không lẽ ngươi cũng cảm thấy xuất thân của mình rất mất mặt sao?” Lý Mỹ Nhu nói không lựa lời, rất sợ các tỷ muội hiểu lầm nàng ta ở cùng một phe với nha đầu nhà quê thô bỉ này.Dư Tiểu Thảo thu lại nụ cười trên mặt, hờ hững liếc nhìn nàng ta, không mặn không nhạt nói: “Chẳng lẽ lúc Lý cô nương nói chuyện luôn treo cái danh con gái Lại bộ Tả thị lang ở bên miệng à? Xuất thân của ta thế nào? Xét xuất thân mấy đời trước, mọi người ai cũng chẳng chê ai được đâu!”Cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là như vậy thật.

Ngay cả tôn sư của vị cửu ngũ trên điện Kim Loan, Thái Thượng hoàng cũng xuất thân nông dân.

Không nói đâu xa, Trấn Quốc công và đông đảo khai quốc tướng quân phần lớn đều là anh hùng áo vải, cũng chẳng cao quý hơn nông dân là bao..

Chương 441:

Lý Mỹ Nhu nhận thấy ánh mắt không vui của Quận chúa Minh Lan quét đến chỗ mình, cảm thấy bản thân không thể thua về khí thế được bèn lớn tiếng nói: “Vị trí mà mọi người đang có đều là các bậc tổ tiên cha chú gây dựng nên, nay mới có một vị trí ở trong triều. Một mình ngươi xuất thân nông dân, sao có thể so sánh với chúng ta được?”


Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn Lý Mỹ Nhi khiến nàng ta có cảm giác không thể trốn tránh mới chậm rãi nói: “Ngươi cũng đã nói, đó là đóng góp của bậc tổ tiên cha chú, thì ngươi có gì đáng để kiêu ngạo? Ngươi có thể giúp Hoàng thượng chia sẻ gánh nặng sao? Có thể làm việc vì phúc của trăm họ à? Nếu như không có thì ngươi có tư cách gì coi thường người khác?”


Lý Mỹ Nhu lại cứng họng, quan Lại bộ Hữu thị lang tam phẩm, ở chỗ này ngoài Hạ Uyển Ngưng thỉnh thoảng nói câu khiến người khác nghẹn họng ra đúng là không có ai dám không khách khí nói chuyện với nàng ta như vậy hết. Nhất thời nàng ta giận đến mức run người, hốc mắt cũng dần đỏ lên.




Ngô Linh Quân là một trong tứ đại tài nữ, hình như không nhìn được nữa lên tiếng giải vây: “Lý tỷ tỷ chỉ

là vì hiểu lầm lúc trước nên trong lòng hơi xấu hổ, buột miệng mà thôi, Dư đại nhân cần gì hùng hổ dọa người chứ?”


Hùng hổ dọa người? Nàng? Có nhầm không vậy? Bênh vực cũng đâu cần rõ ràng như vậy? Cái miệng này của Dư Tiểu Thảo trước nay không buông tha người khác. Hơn nữa nàng cũng không cần phải nịnh nọt đám người này, sao phải im lặng chịu thiệt chứ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vậy đừng trách ta.


“Lời này của Ngô cô nương không khỏi có chút thiên vị! Từ lúc vào đây đến giờ ta có nói mình là con gái của Lại bộ Tả thị Lang sao? Họ Dư thì nhất định là con gái ông ta à? Lý cô nương hiểu lầm, vốn cũng không có gì, nhưng cần gì phải thẹn quá hóa giận lôi xuất thân của người khác ra chứ? Ngô cô nương nói như vậy, tức là có nói lời khó nghe hơn nữa ta cũng phải nhận à? Chẳng lẽ người khác muốn tát ta, ta không những không được né mà còn phải giơ mặt ra, dâng tôn nghiêm của mình ra cho người khác chà đạp sao? Đây mới là đạo sống chung giữa các khuê tú trong Kinh thành à? Nếu là như vậy thì đến Hội đấu hoa này đúng là sai lầm của ta!”


Vừa nói nàng vừa chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua mấy thiếu nữ đang hóng chuyện chỉ ngại chuyện bé không xé ra to, lại quét qua Ngô Linh Quân và Lý Mỹ Nhu, cuối cùng thì dừng lại ở chỗ Quận chúa Minh Lan. Nhẹ nhàng tiến lên mấy bước, vẻ mặt của nàng cũng không có chút áy náy nào: “Quấy rầy Hội đấu hoa của Quận chúa rồi, thật không biết phải làm sao, chậu “Nhị Kiều” này coi như Tiểu Thảo bồi tội với người. Hạ Xuân…”


Hạ Xuân tiến lên một bước, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc, dâng lên chậu hoa đang cầm trên tay, hơn nữa còn kéo tấm vải phủ bên trên xuống, lộ ra một đóa cúc hai màu vàng tím.


Quận chúa Minh Lan luôn yêu thích hoa cúc, không mở miệng khuyên bảo đều là vì chậu hoa cúc tuyệt đẹp này mà quên hết tất cả. Dưới phiến lá xanh biếc là một đóa cúc đang nở rộ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa, từ chính giữa chia làm hai nửa rõ ràng một vàng một tím. Nửa bên phải vàng rực rỡ, nửa bên trái tím tươi đẹp, bên cạnh còn có một nụ hoa nho nhỏ, cũng nửa tím nửa vàng, giống như cô em gái nhỏ ngượng ngùng, núp sau lưng chị xấu hổ nhìn mọi người vậy.


“Đây… đây chính là “Đồng tước xuân thâm tỏa nhị kiều” trong truyền thuyết, là cúc “Nhị Kiều” nở hai màu đó sao? Dư cô nương từ đâu mà có được loại hoa quý giá như vậy? Ta vì muốn tìm loài hoa cúc hai màu trong truyền thuyết mà quấn lấy cha và ca ca hỏi thăm tìm kiếm khắp nơi nhưng đều thất vọng…”




Lời đồn quả nhiên không sai, Quận chúa Minh Lan vô cùng yêu hoa cúc, thấy chậu “Nhị Kiều” quý giá này thì trong mắt không chứa nổi những thứ khác nữa.




Mới vừa rồi trong nháy mắt nàng công bố thân phận, trong khắp phòng này chỉ có “Song xu” và Quận chúa Minh Lan không hề tỏ vẻ khinh miệt. Kết hợp những gì mẹ nuôi nói, Dư Tiểu Thảo cũng hiểu được tính cách của Quận chúa Minh Lan, nên nàng cũng không có ác cảm gì với vị Quận chúa lanh lẹ lại có chút trẻ con được người nhà thương yêu này.


Nghe vậy, ánh mắt nàng liếc nhìn những khuê tú khác có chút sâu xa, nhất là tặng cho Lý Mỹ Nhu một ánh mắt khiêu khích rồi mới chậm rãi nói: “Quê hương ta dựa núi kề biển. Trong núi có một sơn cốc, bốn bề là núi, khí hậu ấm áp, rất ít người lui tới. Ta và đệ đệ tình cờ phát hiện ra nơi này, ở trong đó có rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng. Loại cúc hai màu này xuất thân từ nơi đó. Ta biết được từ chỗ mẹ nuôi đây chính là “Nhị Kiều” nức tiếng gần xa bèn mang về trồng trong nhà ấm ở phủ Tướng quân…”


“Người ta thường nói: Trân phẩm đều có nguồn gốc từ nơi hoang dã, quả nhiên là vậy. Hoa cỏ được người chăm sóc dường như mất đi một ít linh tính, chỉ có những loài hoa ngạo nghễ giữa núi rừng này mới càng có cái thú trên đời. Nghe Dư cô nương nói vậy ta cũng muốn đến sơn cốc đó nhìn xem!” Quận chúa Minh Lan yêu thích chậu “Nhị Kiều” không rời tay.


Nghĩ đến chậu “Nhị Kiều” này là thứ Dư cô nương mang đến tham gia Hội đấu hoa, Hội đấu hoa còn chưa bắt đầu người đã tức giận muốn ra về, còn tặng chậu hoa quý giá như vậy cho nàng ta. Nói ra thì người làm chủ nhà như nàng ta khó tránh khỏi bị nói là không chu đáo.


Quận chúa Minh Lan vẫn lưu luyến dặn dò nha hoàn của nàng ta: “Chậu “Nhị kiều” này là tiểu thư của phủ Chiêu Dũng Tướng quân mang đến dự thi Hội đấu hoa, mau mang đến nhà ấm đi, tránh để hoa bị lạnh.”


Dư Tiểu Thảo vừa muốn mở miệng nói gì thì lại bị nàng ta cướp lời trước: “Người ta thường nói không đánh không quen biết, tiểu cô nương còn nhỏ khó tránh nói chuyện có sai sót. Hôm nay hai người các vị nể mặt ta bỏ qua được không?”


Tuy Lý Mỹ Nhu không phục trong lòng nhưng cũng không dám không nể mặt Quận chúa Minh Lan. Trưởng bối nhà nàng ta là Trấn Quốc công nhất phẩm, mấy ca ca nàng ta cũng đảm đương chức vụ quan trọng trong quân, chiến công hiển hách. Tước hiệu Quận chúa của nàng ta cũng là do trưởng bối trong nhà dùng quân công giành được. Nếu như phá hỏng Hội đấu hoa của Quận chúa, chỉ sợ sau này khó mà bước chân vào phủ Quốc công nữa.


Trong tâm tư, nàng ta cố nén sự căm hận trong lòng, nở một nụ cười giả dối nói với Dư Tiểu Thảo: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, Dư cô nương đừng để trong lòng.” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của nàng ta rồi, nếu muốn nàng ta thật sự xin lỗi một nha đầu xuất thân nông dân thì sau này sao nàng ta còn ngông cuồng được trong cái giới này nữa?


Dư Tiểu Thảo bĩu môi, vẫn phải nể mặt Quận chúa Minh Lan, xem ra không thể đi được rồi, vậy thì ở lại thôi! Dù sao thì binh tới tướng chặn nước đến đất ngăn, nàng cứ tiếp chiêu thôi.


Nhìn xung quanh thì thấy Hạ Uyển Ngưng đang vẫy tay với nàng, nàng bèn đi tới chỗ nàng ta. Thấy quanh bàn chỉ có Hạ Uyển Ngưng hồng y như lửa và Viên Tuyết Diễm bạch y như tuyết bèn thoải mái ngồi xuống.


Không biết vị khuê tú nào nói một câu chua lòm: “Bàn kia không phải là con gái quan to nhất phẩm thì chính là con cháu hoàng thất và người được phong tước hiệu Quận chúa mới được ngồi sao? Ngay cả con gái quan tam phẩm còn không dám ngồi, nàng ta dựa vào đâu mà dám ngồi ở đó chứ?”


Hôm nay, nhìn thấy phong thái của chậu “Nhị Kiều” kia thì tâm trạng của Quận chúa Minh Lan rất tốt. Nghe khuê tú này nói vậy, nàng ta nhàn nhạt liếc nhìn, có ý cảnh cáo.





Mà Viên Tuyết Diễm ngồi ở đó chưa từng mở miệng thì nay lại cất giọng trong trẻo lạnh lùng nói: “Nếu bàn về tư cách, khắp phòng này ngoài Quận chúa có phẩm cấp ra, cũng chỉ có Dư cô nương là quan lục phẩm. Tuy quan lục phẩm ở trong triều chẳng có gì đáng nói, nhưng phẩm cấp của trưởng bối rất nhiều người ngồi ở nơi này cũng chẳng cao hơn nàng bao nhiêu. Nàng có tư cách ngồi ở đây nhất.”


Phẩm cấp của trưởng bối “Tứ đại tài nữ” cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm, chỉ cao hơn hai cấp so với Dư Tiểu Thảo lục phẩm mà thôi. Ở trước mặt thiên kim tiểu thư của quan to nhị phẩm và tam phẩm, các nàng chẳng qua là dựa hơi trưởng bối nên được mời thôi. Bằng không, cả Kinh thành tiện tay cũng vớ được một đám con gái của quan ngũ phẩm, bọn họ cũng chẳng lọt được vào mắt Quận chúa Minh Lan. Bị “Lãnh mỹ nhân” Viên Tuyết Diễm nói vậy, bốn người lập tức đỏ mặt cúi đầu.


Thấy ba vị khuê tú đứng đầu là Quận chúa Minh Lan và “Song xu” đều tỏ thái độ bảo vệ Dư Tiểu Thảo như vậy, mấy người trong lòng muốn gây sự với nàng đều ngoan ngoãn không dám hành động. Nhưng mà ánh mắt nhìn nàng thì không thể nào thân thiết được.


“Cảm ơn Viên cô nương đã nói đỡ. Tiểu Thảo lấy trà thay rượu kính cô nương một ly.” Dư Tiểu Thảo nâng ly trà lên, sảng khoái uống một ngụm.


Khóe miệng Viên Tuyết Diễm hơi cong lên, coi như cười đáp lại nàng, cũng nhẹ nhàng uống một ngụm trà. Đặt ly trà xuống, nàng ấy nhẹ giọng nói: “Dư Phàm là đệ tử quan môn của gia gia ta, hai nhà chúng ta cũng coi như có quan hệ sâu xa. Gia gia rất tán thưởng đệ đệ ngươi, nói cậu nhóc có thiên phú học tập, có thể sánh ngang với cha ta lúc bé. Đừng coi thường thiếu niên nghèo, đạo lý nhà nghèo xuất quý tử không phải ai ai cũng hiểu được.”


Nàng ấy không nói to nhưng đủ để mọi người trong phòng ấm nghe thấy. Có thể khiến Viên đại nho so sánh với con trai có tiền đồ nhất của mình, thiếu niên này nhất định bất phàm! Dư Tiểu Thảo này cùng lắm mới chỉ hơn mười tuổi, em trai nàng nhất định phải nhỏ tuổi hơn. Có thể khiến cho Viên đại nho thu làm đệ tử quan môn, tương lai dù là tiền đồ hay mạng lưới quan hệ đều là đứng đầu.


Đa số khuê tú đều thầm vui mừng trong lòng, không lộ rõ ác cảm và địch ý với Dư Tiểu Thảo. Khuê tú trong Kinh qua lại với nhau thật ra cũng là để thúc đẩy quan hệ giữa các quan viên. Tối thiếu thì dù bọn họ không giúp ích gì được cho trưởng bối trong nhà thì cũng không rước họa về cho bọn họ.


Dư Tiểu Thảo cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đang nhìn nàng giảm bớt mấy phần coi thường, thêm một phần thiện ý. Nàng cảm kích gật đầu với Viên Tuyết Diễm nói: “Viện trưởng Viên rất quan tâm đệ đệ ta, trong lòng Tiểu Thảo vô cùng cảm kích. Ngày khác nhất định đến chào hỏi…”


“Dư cô nương quá khách khí! Đầu năm gia gia từ Đường Cổ trở về Kinh thành. Người rất tán thưởng tài nấu nướng của ngươi, luôn nhớ mãi đồ ăn ngươi nấu. Biết được Dư cô nương sẽ tới thăm hẳn là người rất vui vẻ.” Viên Tuyết Diễm cũng khá bất đắc dĩ với ông nội ham ăn của mình. Mấy năm trước ông nội còn chú ý chút, bây giờ càng ngày càng bướng bỉnh, vì miếng ăn mà gây ra không biết bao chuyện buồn cười. Chỉ là người ta nể thân phận của ông ấy nên không nói ra mà thôi.


Nghĩ đến Viện trưởng Viên tính tình thẳng thật, nụ cười trên mặt Tiểu Thảo càng thêm chân thành, thái độ đối xử với Viên Tuyết Diễm cũng thân thiết hơn.


Cuối cùng thì Hạ Uyển Ngưng cũng nghiên cứu xong trang phục của Tiểu Thảo, nhìn đến làn da trắng trẻo mịn màng của nàng thì sờ mặt mình thở dài nói: “Quả nhiên tuổi trẻ là vốn liếng mà. Làn da của Dư muội muội như trứng gà được bóc vỏ vậy, vừa nhẵn bóng vừa mịn màng. Tính cách của ta, gia đình không quản được, cưỡi ngựa bắn cung dạo chơi thăm thú… dầm mưa dãi nắng khiến làn da như vỏ cây già cỗi vậy…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện