Mấy vị Giám khảo chỉ bình phẩm qua loa mấy câu với mấy loại hoa này, trong lòng rất xem thường, bởi vì không có loại hoa nào khiến bọn họ kinh ngạc cả.
Ngược lại là hoa cúc “Nhị Kiều” và “Chu sa tử bào” mà Dư Tiểu Thảo mang đến, dù là phẩm chất hay chủng loại đều khiến bọn họ sáng mắt.
Đáng tiếc là nàng không dùng nó để dự thi.Nhưng mà quà tặng cho chủ nhà và phần thưởng đều là loại hoa quý giá như vậy, vậy có phải là loại hoa nàng mang đến dự thi sẽ càng quý giá không? Các chuyên gia hoa cỏ đều vô cùng mong chờ trong lòng.Rốt cuộc cũng đến lượt Dư Tiểu Thảo bưng chậu hoa cuối cùng nàng mang theo đến, đặt trước mặt các giảm khảo.“Đây… đây là lan Liên Biện? Không đúng, nó… nó dung hòa đặc trưng của ba loại hoa lan quý Liên Biện, Tố Tâm và Diệp Hình Thảo trên một thân cây! Ta sống hơn nửa đời người chưa từng nhìn thấy loại hoa này, không lẽ là một loại hoa mới?” Chuyên gia Đỗ Văn Lệ am hiểu nhất việc phẩm định hoa lan, tự cho là không có loại lan nào là bà ấy chưa từng nhìn thấy, suýt chút nữa dán luôn mặt vào chậu hoa lan.Trong chậu hoa tinh xảo có một gốc hoa lan lặng lẽ nở rộ, dưới phiến lá mảnh khảnh là một bông hoa trắng như ngọc, giống như một mỹ nữ thanh nhã đang mỉm cười vui vẻ.
Cánh hoa lan màu xanh nhạt non như một đứa trẻ mới sinh…Một chuyên gia hoa cỏ khác – Mai Phương Hoa cũng chậc lưỡi khen ngợi: “Đây nhất định là cực phẩm Liên Biện Hà Biện.
Ngươi nhìn đóa hoa này đi, tỷ lệ dài rộng bằng nhau, cánh nào cũng cong lên, hình dáng giống như đào tiên, lại thêm độ cong như mong muốn, bất kỳ một cánh hoa sen nào đều không thể sánh được với nó! Nó còn xếp chồng cánh hoa từ đỏ thậm đến nhạt vào trong nhụy hoa.
Có thể nói là “Thiên công vô điêu trác, thanh thủy xuất phù dung”!”“Không sai, khả năng phẩm định hoa lan của Mai phu nhân lại tiến thêm một bậc nữa rồi, thật đáng mừng!” Đỗ Văn Lệ có thể coi là gặp được tri âm có chung sở thích, bà ấy chỉ cây hoa lan này nói: “Ngươi nhìn mấy hạt ngọc xanh nho nhỏ làm phông nền này đi, càng làm nổi lên vẻ đẹp bên ngoài của nó, giống như người đẹp triều Đường, đường cong rõ ràng đầy đặn, đúng là nét đẹp tự nhiên.
Mỗi bông hoa nở giống như năm quả đào tiên treo trên cao khiến người ta thèm thuồng không thôi…”Đào tiên? Dư Tiểu Thảo tiến lên nhìn thử, mỗi một cánh hoa đều giống đào tiên á? Những chuyên gia phẩm hoa này có trí tưởng tượng phong phú thật đó.
Chuyên gia Đỗ này nhất định là một người thành phần ham ăn tiềm ẩn! Mẹ nuôi nói chuyên gia Đỗ là một trong số bạn tốt của người, sang năm lúc đào mật chín phải không quên tặng cho bà ấy vài quả.Đang lúc nàng còn tâm hồn treo ngược ngọn cành cây thì bỗng bị tiếng gọi của chuyên gia Đỗ kéo về.
Đỗ Văn Lệ nhìn tiểu cô nương chớp đôi mắt to, không biết đầu óc để tận đâu này khẽ cười, thầm nghĩ: Con gái nuôi của Phòng phu nhân thú vị thật, trong trường hợp quan trọng thế này mà nàng còn không tập trung, là do nàng quá tự tin hay hoàn toàn không quan tâm đến Hội đấu hoa này?“Dư cô nương, chậu hoa lan này của ngươi có tên không?” Đỗ phu nhân ho nhẹ hai tiếng, thấy sự chú ý của nha đầu này chuyển lên người mình mới hỏi nhỏ.Dư Tiểu Thảo cười với bà ấy nói: “Mẹ nuôi ta nói gốc hoa lan này hoa, lá, hương, khí thanh, sắc thanh, thần thanh, vận thanh.
Lại có đặc điểm của ba loại hoa liên, tố, kỳ, cao khiết thanh nhã, cho nên đặt tên cho nó là “Tố Quan Hà Đỉnh”.”“Tố Quan Hà Đỉnh? Tên rất hay, rất phù hợp với phẩm chất riêng của gốc lan Liên Biện này! Gốc hoa này tư thái đẹp đẽ, vô cùng hiếm thấy, có thể nói là cực phẩm trong loài lan! Không biết Phòng phu nhân có được nó từ đâu?” Mai phu nhân khen không dứt miệng tên gọi của cây lan này, trong lòng vô cùng hâm mộ sự may mắn của Phòng phu nhân.Từ khi Phòng phu nhân chưa xuất giá đã đam mê hoa lan, lúc đó Hạ lão phu nhân cũng nuông chiều nàng ấy, không tiếc nghìn vàng mua không ít loài lan quý giá.
Sau khi gả cho Phòng tướng quân, cưới gần hai mươi năm mà không có con, nàng ấy bèn dồn hết tâm huyết lên hoa lan.
Phòng tướng quân còn tìm kiếm khắp nơi mua về những loài hoa lan quý giá cho nàng ấy.
Mỗi lần nhà nàng ấy mở hội ngắm hoa luôn khiến người khác được mở rộng tầm mắt, đúng là muốn có được một thiếp mời cũng không dễ dàng gì.Không ngờ rằng mới nửa năm không gặp, nàng ấy lại có được loại lan cực phẩm như vậy.
Sự quý giá của gốc hoa lan này, chỉ sợ dù gộp hết số hoa lan mà bà ta có cũng chưa chắc thể hiện hết được giá trị của nó.Không còn nghi ngờ gì nữa, chậu hoa lan “Tố Quan Hà Đỉnh” mà Tiểu Thảo mang đến đứng đầu bảng, Lý Mỹ Nhu không phục, nhưng mà các vị chuyên gia đều khen ngợi như vậy, dù nàng ta không phục thì cũng không não tàn đến mức nói lên dị nghị.Vì có thể được mời đến Hội đấu hoa này mà nàng ta đã quấn lấy mẹ xin xỏ bà, mượn một chậu hoa trà danh phẩm từ chỗ Phùng phu nhân – cũng là một người yêu thích hoa cỏ.
Có thể tưởng tượng được người ta yêu hoa trà như vậy, sao nỡ mang chậu hoa quý giá nhất ra cho mượn chứ? Nhưng mà dù là chậu hoa tầm thường nhất trong nhà Phùng phu nhân thì giữa một đám tiểu cô nương mù mờ về sưu tầm hoa cỏ cũng đủ để nàng ta kiêu ngạo rồi.Nhưng mà chuyện hết lần này đến lần khác không như ý nàng ta, không biết một đứa con gái nhà quê chui từ xó xỉnh nào ra lại mang đến một loài hoa lan mới mà ngay cả các chuyên gia phẩm hoa cũng chưa nhìn thấy bao giờ, lại còn vừa khéo là loại lan hiếm gặp nhất.
Cảm giác bị người khác chặn đường vinh quang đúng là uất ức!Lúc Lỹ Mỹ Nhu nộp tiền cho giải thưởng không cam lòng nói: “Chậu hoa lan quý giá này cũng không phải do chính ngươi sưu tầm, thắng có gì để đắc ý chứ? Không ngờ rằng ngươi lại hám danh như vậy, mang chậu lan quý giá mà chuyên gia hoa lan Phòng phu nhân sưu tầm đến, đúng là thắng không vẻ vang gì!”Nàng ta vừa dứt lời, Dư Tiểu Thảo còn chưa nói gì đã có mấy khuê tú thay đổi sắc mặt.
Hơn hai mươi vị tiểu cô nương ngồi ở đây, người thực sự hiểu hoa yêu hoa có mấy người? Phần lớn là