Chuyến này Dương Quận vương đi liền hơn một tháng không hề có tin tức gì.
Ban đầu trước khi đi, lúc lưu luyến chia tay với Tiểu Thảo, hắn chỉ nói đi phương Bắc diệt cướp, nhưng lại không nói cụ thể là ở đâu.Trời càng rét đậm hơn, lo lắng trong lòng Tiểu Thảo lại càng ngày càng sâu.
Nàng mơ hồ cảm nhận được, lời Dương Quận vương nói đi diệt cướp chắc hẳn chỉ là lấy cớ trấn an nàng, không muốn nàng lo lắng mà thôi.
Khi Dương Quận vương rời Kinh thành đã mang theo rất nhiều tinh binh tướng tốt của Cấm Vệ Doanh, nếu chỉ là diệt cướp, chắc chắn đã sớm khải hoàn về Kinh.
Chẳng lẽ biên cương nổi lên chiến sự, nên để Dương Quận vương tới chi viện?Haizz! Nếu thật sự là biên cương gặp nguy, chỉ sợ Dương Quận vương khó có thể trở lại trong mùa đông này.
Mùa đông đất Bắc giá lạnh, nếu trong mùa đông giá rét trung mất đi dê bò gia súc dựa vào để sinh tồn, những dân tộc du mục dũng mãnh đó nhất định sẽ quấy rầy biên cảnh Đại Minh.
Lúc này, quân canh giữ biên cảnh là quan trọng nhất!Ngay khi trận tuyết đầu tiên nhẹ nhàng buông xuống ở Kinh thành, Dương Quận vương mà Dư Tiểu Thảo cho rằng sẽ không thể trở về trước cuối năm lại khải hoàn về Kinh.
Khi nhận được tin tức, Dư Tiểu Thảo đang ở Hoàng trang, mặc áo lông thường thật dày, nàng quấn mình thành một quả bóng, chỉ huy một nhóm nông dân trồng rau dọn dẹp tuyết trên lều lớn!“Tuyết càng rơi càng lớn, các người phải giám sát thật cẩn thận, nếu tuyết đọng trên lều lớn quá dày sẽ dễ bị đè sập khung.
Ban ngày còn đỡ, đặc biệt là buổi tối, nhất định không được sơ sót!” Dư Tiểu Thảo chui ra từ trong lều lớn, mỗi một lều lớn đều xây thêm tường ấm, bảo đảm trong mùa đông rét buốt mà trong lều lớn vẫn có thể ấm áp như mùa xuân.
Nàng rất vừa lòng với biểu hiện của nhóm nông dân chăm sóc rau trong lều lớn.
Mỗi chiếc lều lớn đều tràn ngập sắc xanh, tươi non mơn mởn khiến ai nhìn thấy tâm trạng cũng vô cùng thoái mái.Trong đó một nông dân trồng rau chừng bốn mươi tuổi tên Lưu Sơn Thủy, là quản lý do Tiểu Thảo đề bạt.
Người này cẩn thận trung hậu, chăm sóc rau củ cũng rất tốt.
Gã đi theo phía sau Tiểu Thảo, vừa đi thị sát từng chiếc lều lớn cùng với nàng, vừa bảo đảm nói: “Dư đại nhân, ngài cứ yên tâm đi! Buổi tối vài người chúng tôi sẽ sắp xếp ca trực đêm, quyết không để rau xanh trong lều lớn chịu chút tổn thất nào!”“Được, ông làm việc, ta rất yên tâm! Ông nói với những người nông dân trồng rau rằng mùa đông này mọi người vất cả một chút, lúc cuối năm ta sẽ cho mọi người lì xì thật lớn!” Từ trước đến nay, Dư Tiểu luôn Thảo không keo kiệt với những người làm có năng lực.Ý cười chân thành trên khuôn mặt ngăm đen của Lưu Sơn Thủy càng sâu hơn, gã cười ha hả, nói: “Dư đại nhân, mỗi tháng ngài đã cho không ít tiền công rồi! Hai tháng này, tiền kiếm được còn nhiều hơn chúng tôi cả năm vất vả! Có thể đi theo chủ nhân như ngài thật sự là may mắn của chúng tôi!”“Lều lớn này của chúng ta vẫn luôn liên tục đến tháng ba tháng tư sang năm đấy! Qua mùa xuân, ta định dùng một phần đồng ruộng tiếp tục trồng rau củ, một phần trồng dưa hấu.
Khi đó, nếu như các người còn bằng lòng ở lại thì hãy tiếp tục ở lại làm việc! Tiền công sẽ không thiếu của mọi người!” Hơn bốn mươi nông dân trồng rau này đều xem như kinh nghiệm phong phú quen tay thạo việc, cho dù là rau củ trong lều lớn ở hoàng trang, hay là trái cây trong lều lớn của Dương Quận vương ở bên cạnh cũng đều do bọn họ chăm sóc.
Xem trước mắt, ngoài một vài người có chút tâm tư ra, những người khác đều rất được việc!Lưu Sơn Thủy Ý cười càng thêm tươi, gã liên tục gật đầu, nói: “Dư đại nhân ngài làm người phúc hậu, đối xử với người khác cũng thân thiết, làm việc cho Dư đại nhân cho dù tiền kiếm được ít hơn nhưng lại thoải mái.
Nếu là giá cả rau củ vụ xuân sang năm xuống thấp, chúng tôi nhận ít chút tiền công cũng không sao cả.”Lưu Sơn Thủy vốn là một nông ở trong thôn trang bên cạnh, trong nhà có vài mẫu đất cằn đều dùng để trồng rau xanh.
Mỗi ngày thức khuya dậy sớm chăm sóc vun trồng rau củ không nói, chờ đến khi rau củ trưởng thành lại càng bận đến chân không chạm đất.
Trời còn chưa sáng đã phải hái xong rau dưa, dùng xe cút kít đẩy vào trong Kinh để bán.Trong Kinh thành có không ít người cũng dựa vào việc bán rau để sống giống như gã.
Mỗi ngày, gã ngồi từ sớm đến tối ở chợ rau cũng chưa chắc có thể bán hết được.
Cuộc sống một năm dường như không có lúc nào rảnh rỗi, kiếm tiền cũng chỉ khó khăn lắm mới miễn cưỡng đủ cho cả nhà sinh hoạt.Hoàn cảnh của những người khác cũng không khá hơn là bao, thậm chí còn có người không bằng cả gã.
Sau lại nghe nói hoàng trang cần nông dân trồng rau có kinh nghiệm, mùa đông muốn trồng rau dưa trong lều lớn gì đó.
Cuối thu, sau khi thu hoạch rau củ xong, cả một mùa đông những người dân trồng rau sẽ không có việc gì để làm.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên đã ôm tâm lý tới xem thử, tới đây thử ứng cử.Lưu Sơn Thủy vốn không xem trọng chuyện trồng rau củ mùa đông.
Cho dù trồng hoa màu hay rau xanh đều cần phải chú trọng mùa vụ, muốn trồng ra rau xanh tươi mới trong mùa đông rét lạnh, thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lại nhìn thấy người thuê bọn họ vậy mà chỉ là một tiểu nha đầu hơn mười tuổi, gã càng cảm thấy đang làm liều mà thôi!Nếu không phải có cảm giác kính sợ trời sinh với hoàng quyền, nói không chừng Lưu Sơn Thủy đã sớm lẩm bẩm trong lòng: Hoàng Thượng có phải bị ẩm đầu rồi không? Vậy mà lại bổ nhiệm một tiểu cô chưa được mười ba tuổi còn nũng nịu làm nông quan, còn quản lý tất cả các công việc ở hoàng trang.
Trẻ con mà thôi, hiểu gì chứ? Liệu có phân biệt được cọng hoa tỏi với lúa mì hay không?Gã ngàn vạn lần không ngờ rằng, nàng thật sự có thể trồng được rau xanh trong mùa đông này.
Rất nhiều loại rau củ chỉ có thể sinh trưởng mùa xuân và mùa hè, cho dù là thời tiết sương giá hay tuyết rơi, rau vẫn tươi xanh mơn mởn đầy sức sống trong lều lớn.
Không riêng rau xanh, ngay cả dưa hấu và dưa bở, vậy mà có thể kết quả ngay trong mùa đông.
Gã sống hơn bốn mươi năm đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, lạ thật đấy.Ngươi nói Dư tiểu đại nhân này đầu óc sao có thể linh hoạt đến vậy, lại có thể nghĩ ra lều lớn thần kỳ này, hiệu quả giữ ấm vô cùng tuyệt diệu, lại còn xây thêm tường ấm ở mặt ngoài.
Đừng nhìn bên ngoài tuyết lớn bay mịt mù, vào bên trong chỉ mặc một chiếc áo mỏng cũng không cảm thấy lạnh.Buổi tối trực đêm, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ cần đặt một chiếc giường đơn sơ ở ngay trong góc lều lớn, cắt cử một người quan sát canh giữ, những người khác thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Ngủ ở lều lớn, cho dù là độ ẩm hay là độ ẩm đều thoải mái hơn trên giường đất ở nhà nhiều!Dư đại tiểu nhân này nói, nếu chăm sóc cẩn thận, chờ lúc ăn Tết còn có lì xì lớn! Vậy nếu đám tiểu tử thúi kia biết được, còn không hăng máu như đánh tiết gà, làm việc dốc hết sức lực à!Cho dù không cho bao lì xì, vì lấy lòng và muốn