Bầu trời bị tuyết rơi gột rửa, gương sáng như mặc ngọc cực phẩm, sao sáng như kim cương lúc sáng lúc tối.
Sao Kim từ hướng đông lóe lên ánh sáng màu bạc.
Bầu trời ngoài cung thành dần dần biến thành màu trắng bạc…Nếu như không phải rạng sáng mùa đông nhiệt độ quá thấp, xung quanh đều là tuyết đọng chưa tan, Dư Tiểu Thảo vẫn sẽ có tâm trạng thưởng thức không khí trong sạch không ô nhiễm của thời cổ đại.
Lúc này nàng mặc quan bào đỏ sậm ở ngoài, khoác áo choàng màu xám bạc, cổ đeo khăn quàng cổ được làm từ lông cáo lửa, tay đeo găng tay được làm từ lông chồn dày để giữ ấm.
Dù nàng đã đi đôi dày da bọc lớp da lông thật dày vẫn không thể ngừng rùng mình trước cái lạnh này.Nàng kéo áo choàng bọc người cẩn thận rồi đi vào trong đại điện nhìn thoáng qua.
Với chức quan nhỏ bé của nàng thì đương nhiên không có vị trí trong đại điện.
Khổ cho nàng, chỉ có thể đứng ở hành lang ngoài điện, gió lạnh thổi căm căm, cảm giác đó cũng chịu đủ!Hai đại nhân đã có tuổi ở trong điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cố ý muốn chỉnh nàng không? Có mỗi chuyện cỏn con này mà cũng tranh cãi lâu như vậy! Cũng may là trong tay áo đã có lò sưởi tay ấm áp mà Dương Quận vương nhét vào tay nàng trước khi hắn vào điện, ấm thẳng đến tim nàng...“Truyền nông quan Dư đại nhân của bộ Hộ vào điện…” Ô? Hôm nay người theo hầu Hoàng thượng vào triều không phải là Tô tiên sinh như trích tiên sao? Tiếc thật, lâu rồi nàng chưa thấy Tô tiên sinh, khí chất không nhiễm bụi trần của y thật khiến người ta nhớ mong.Không biết có phải là đầu óc của Dư Tiểu Thảo bị đông cứng rồi không mà vẫn còn tâm tư nghĩ linh tinh.
Nàng ăn mặc không khác nào gấu con, vụng về quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng.
Thấy lễ vua tôi, mấy lời tâng bốc ca tụng công đức này nọ bị mấy cái hắt xì cắt đứt!Chu Tuấn Dương quan tâm nhìn sang.
Cơ thể của tiểu nha đầu vốn không tốt, ăn kiểu gì cũng không mập lên được, gầy nhỏ yếu ớt, eo thon hắn chỉ cần một cánh tay cũng có thể ôm trọn.
Vừa nãy ở ngoài đại điện chịu gió lạnh lâu như vậy sẽ không bị bệnh gì chứ? Hắn nhíu mày, nghĩ sau khi bãi triều thì mời Viện chính của Thái y viện đến khám cho nàng.“Ô! Đây là bị cảm sao? Là do trẫm sơ sót, không nên để ngươi đứng chờ ở ngoài lâu như vậy!” Giọng nói của Chu Quân Phàm khá thoải mái, vẻ mặt thân thiết, không khỏi chứng tỏ sự yêu thích của hắn ta đối với vị nữ quan này “Mau đứng dậy, người đâu, mau lấy ghế cho Dư đại nhân.
Nếu nàng bị bệnh thì lều lớn của Hoàng trang không ai quản lý, tất cả người trong đại điện này đều phải gặm củ cải và cải trắng qua Tết đó!”Hai vị đại nhân đã có tuổi vừa nãy còn cố ý kéo dài thời gian, muốn đánh phủ đầu Dư Tiểu Thảo nghe vậy thì biểu cảm trên mặt có hơi cứng lại.
Năm ngoái vừa vào đông, trừ các loại thịt và rau khô ra thì chỉ còn củ cải, cải trắng và một ít đồ khô dự trữ cho mùa đông.
Năm nay vừa mới vào đông cũng không cảm thấy sự thay đổi của bàn cơm, các loại rau quả ngon ngọt vừa miệng gần như khiến bọn họ quên mất thảm trạng trước đây.Nghe Hoàng thượng nói như vậy bọn họ lập tức nhận ra, nếu tiểu nha đầu gầy ốm này bị lạnh đến ốm bệnh thật thì có phải bọn họ sẽ bị khôi phục tình trạng năm ngoái, nhắm mắt ăn mấy loại rau củ số lượng không nhiều mà còn ăn đến phát ngấy kia sao?Nghĩ như vậy, ngay cả việc Dư Tiểu Thảo được ân sủng ngồi trong đại điện cũng không có ai dám phản đối gì.“Dư ái khanh! Nghe nói lều lớn trong trang viên mở rộng diện tích gấp đôi? Hơn nữa chủng loại rau củ cũng tăng không ít?” Muốn ban thưởng cho nàng cũng phải có tiền đề chứ? Chu Quân Phàm giống như nói chuyện nhà vậy, hỏi vấn đề liên quan đến kho bạc nhỏ của mình.Chuyện này cũng liên quan đến cuộc sống thường ngày của dân chúng và văn võ bá quan trong triều nữa.
Bây giờ rau củ và hoa quả đều hạn chế tiêu thụ, số lượng mỗi nhà có thể mua được cũng chỉ đáng vài đĩa rau mà thôi.
Hơn nữa nếu đến chậm ngay cả rau ở đáy thùng cũng không mua được.
Văn võ bá quan trên đại điện chẳng có mấy ai chưa từng nghe phu nhân nhà mình than phiền về số lượng rau củ của lều lớn quá ít.
Quản sự được sai đi mua rau cũng khóc lóc kể lể với bọn họ, mỗi lần xếp hàng tranh mua rau cứ như đánh giặc vậy.
Sơ xuất một chút thôi cũng có thể khiến các chủ tử không ăn được rau củ tươi ngon, thật sự là áp lực quá lớn.
Mở rộng diện tích trồng rau củ là chuyện mà ai ai đang ngồi ở đây cũng tán thành.Dư Tiểu Thảo thoải mái ngồi trên ghế được lót nệm thật dày, tay bưng lò sưởi tay tỏa nhiệt ấm áp, khuôn mặt bị cứng vì lạnh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Khởi bẩm Hoàng thượng, diện tích trồng rau củ ngắn ngày đã đạt đến năm trăm mẫu.
Diện tích trồng các loại rau củ dài ngày cũng tăng lên gần gấp đôi.
Còn có một tin tốt là trong vòng mười ngày các loại rau củ như dưa chuột, cà tím, đậu giác, cà chua sẽ được đưa ra thị trường với số lượng lớn, lượng rau củ được mua mỗi ngày có thể tăng lên gấp đôi.”Số lượng rau củ cung cấp mỗi ngày có thể tăng gấp đôi? Vậy một tháng nữa sau khi diện tích lều lớn trồng rau được mở rộng, vậy chẳng phải là có thể mua được càng nhiều rau hơn sao? Có lẽ đến lúc ăn Tết việc hạn chế mua rau sẽ bị hủy bỏ, để mọi người có thể ăn Tết một cách thoải mái! Văn võ bá quan rối rít nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ vui sướng toát ra từ mắt đối phương.Tiếng nói chuyện của Dư Tiểu Thảo lại bị mấy tiếng ho khan cắt đứt.
Hai đại quan đã có tuổi vừa nãy còn cố tình tranh cãi kéo dài thời gian bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt trách móc.
Bản thân bọn họ cũng vô cùng hối hận trong lòng, bây giờ là lúc lều lớn trồng rau trong trang viên cần dùng người, nếu như Dư đại nhân bị bệnh thì có ảnh hưởng đến kế hoạch cung cấp rau củ không?Trương đại nhân tham gia chính sự vội vàng nói: “Dư đại nhân, công việc của ngài liên quan đến cuộc sống của dân chúng trong Kinh thành, ngài phải giữ sức khỏe thật tốt! Hoàng thượng, thần xin người gọi thái y đến bắt mạch cho Dư đại nhân, ngài ấy ở