Ăn xong cơm tối, Chu Tuấn Dương trở về biệt viện.
Ba mẹ con Tiểu Thảo nằm trên giường đất nói chuyện phiếm.
Tiểu Thảo nói cho Liễu thị một ít kiến thức về Kinh thành và một vài dự định của nàng.Đang nói chuyện thì nàng đột nhiên nghĩ đến ngôi nhà Triệu gia để lại giữa sườn núi hỏi: “Mẹ, con ở Kinh thành từng đến thăm Triệu bá mẫu, bá mẫu nói để chúng ta toàn quyền quyết định ngôi nhà đó, không có người đến ở thường xuyên sợ rằng sẽ nhanh chóng bị hỏng.”Liễu thị cũng như nhớ đến cái gì nói: “Nhà của Triệu gia cũng chẳng để trống được mấy ngày.
Lúc nhà chúng ta còn chưa xây xong đã ở đó hơn ba tháng mà.
Thỉnh thoảng cha con cũng đến đó xem xét tình hình, giúp tu sửa nóc nhà.
Mẹ và Tiểu Liên cũng thường xuyên đến quét dọn.
À, đúng rồi! Triệu Hàm ca ca của con đã tòng quân từ năm ngoái.
Nhưng mà không đến biên cương Tây Bắc cùng cha và ông nội mà tham gia huấn luyện thủy quân.
Lần trước thôn bên cạnh xây Bách hộ sở, hắn được điều đến đó, nghe nói còn lập được công, làm thủ lĩnh nhỏ…”Tiểu Liên cười khúc khích: “Mẹ, người ta gọi là Tổng kỳ, quản lý hơn năm mươi người.
Cái gì mà thủ lĩnh nhỏ, có phải thổ phỉ đâu!”“Đi đi! Con cậy biết nhiều nên dám ngắt lời mẹ con, ngứa da phải không?” Liễu thị trừng mắt nhìn con gái lớn.
Đứa nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn, ai cũng dám nói.Tiểu Liên rất sợ nàng ấy thẹn quá hóa giận vội nói: “Được được được! Mẹ nói sao chính là vậy, thủ lĩnh nhỏ thì thủ lĩnh nhỏ! Muội muội, trong lúc muội ở Kinh thành Triệu Hàm đại ca có tới mấy lần, còn ở lại ăn vài bữa cơm nữa.
Thấy muội không có nhà còn đặc biệt hỏi thăm muội vài câu.”“Đặc biệt gì chứ? Người ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, tiểu cô nương con ấy à, đừng nói bậy!” Liễu thị đã sớm nhận ra Dương Quận vương có ý với con gái nhỏ của mình, rất sợ mấy câu này truyền đến tai hắn sẽ tạo ảnh hưởng xấu nên vội vàng ngắt lời Tiểu Liên, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ Triệu Hàm đó rất nhân nghĩa, mỗi lần được nghỉ ngơi đều đến giúp chúng ta.
Sau khi chúng ta dọn về nhà mới, lúc nó không phải chấp hành nhiệm vụ sẽ vào ở trong nhà cũ trên sườn núi.
Cho nên ngôi nhà đó cũng không thiếu hơi người lắm đâu.”“Lúc con đến thăm Triệu bá mẫu, nghe bá mẫu than phiền Triệu Hàm ca ca không ngoan ngoãn lên Tây Bắc, cứ phải gia nhập thủy quân.
Lần trước lúc giặc Oa đến đánh cướp, huynh ấy theo đoàn viện quân đến.
Không ngờ rằng nơi huynh ấy đóng quân lại gần chỗ chúng ta như vậy.”Ở trong lòng Tiểu Thảo, trừ người nhà ra, Triệu Hàm là người đầu tiên đối xử tốt với nàng sau khi nàng xuyên đến đây.
Hắn giống như một anh trai, không những hết mình quan tâm nàng và Tiểu Thạch Đầu mà con bao dung một vài ý tưởng kỳ lạ của nàng.Tính ra thì Triệu Hàm ca ca mới chỉ mười tám tuổi.
Dù sao cũng xuất thân con nhà tướng, gia học uyên nguyên(1), tuổi còn trẻ đã lập công, được thăng chức làm Tổng kỳ.
Nếu như có cơ hội phải làm ít bánh ngọt mang đến chỗ huynh ấy, hỏi thăm cuộc sống gần đây, lúc nàng trở về Kinh thành cũng có thể gửi lời cho Triệu bá mẫu.(1) Gia học uyên nguyên: nguồn gốc học vấn lưu truyền trong gia đình.Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quận vương đã ngồi sẵn ở phòng khách của Dư gia.
Lúc còn ở Kinh thành, mỗi lần hắn đến phủ thăm hoặc là Phòng phu nhân hoặc là nha đầu thiếp thân của Phòng phu nhân ở bên cạnh nhìn hắn chằm chằm.
Ngày thường tiểu nha đầu rất ít khi tự tay xuống bếp, hắn cũng muốn học tài nghệ nấu nướng của nàng.Dư Tiểu Thảo tự giác dậy sớm, rửa mặt xong ra phòng khách thì nhìn thấy Dương Quận vương đã ngồi ở nhà mình uống được mấy ngụm trà rồi.
Nhìn biểu cảm đáng thương “Cầu được cho ăn” của Dương Quận vương, Dư Tiểu Thảo cam chịu số phận đi đến phòng bếp.
Thấy số tôm sú được nuôi trong chậu trong bếp, nàng ra lệnh cho hắn: “Muốn ăn cơm sáng thì hỗ trợ bóc vỏ tôm đi.”Nhìn số tôm sú đang tung tăng trong chậu, vẻ mặt Chu Tuấn Dương chết lặng: Tôm thì hắn ăn rồi nhưng việc bóc vỏ tôm, đừng nói là làm chứ cả nhìn hắn cũng chưa có cơ hội nhìn.Dư Tiểu Thảo thở dài, nàng cầm một con tôm lên, vặt đầu bỏ đuôi, lại lột bỏ chỉ tôm, làm mẫu một con để Chu Tuấn Dương học heo.
Trong tay bị nhét một con tôm đã được sơ chế, chân mày hắn nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi.
Nhìn tiểu nha đầu bận rộn nhào bột với nước nóng, hắn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống vụng về cố gắng lột vỏ một chậu tôm.
Hắn biết rõ tiểu nha đầu rất tinh quái, nếu như hắn để người khác làm giúp thì e rằng sáng nay khó mà ăn được món há cảo tôm.Người đi theo Chu Tuấn Dương lần này có thị vệ thiếp thân kiêm luôn chân chạy vặt Đổng Đại Lực đang vui vẻ xách thú săn từ bên ngoài vào với tổng quản Lưu Phúc Sinh.
Đi đến cửa phòng bếp, hắn ta đột nhiên đứng lại, dùng sức chớp mắt vài cái, khuôn mặt tràn đầy vẻ còn sống mà gặp được quỷ - chủ tử anh minh thần võ của hắn lại đang ngồi xổm ở cửa phòng bếp bóc vỏ tôm.Lưu tổng quản đã nhìn lạ thành quen, ông ấy vỗ vỗ Đổng Lực Mạnh vẫn còn đang mặt đầy kinh sợ, nhắc nhở hắn ta: “Mau xử lý thú săn đi, buổi trưa chúng ta sẽ có thêm món.
Khuyên ngươi một câu, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói nhất định không được nói!”Lúc há cảo tôm ra lò, cha con Dư Hải nhận được tin tức mau chóng trở về từ thôn trang, đi cùng còn có Tiểu Thạch Đầu và Tiền Văn đang trong kỳ nghỉ.“Woa! Nhị tỷ tự tay làm há cảo tôm! Tiểu Văn ca, coi như huynh có lộc ăn đó.
Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ(2), ở lại cùng ăn há cảo chứ?” Nửa năm này Tiểu Thạch Đầu lớn khá nhanh, sắp bằng Tiểu Thảo rồi.
Tuy trong giọng nói vẫn còn vài phần trẻ con nhưng cũng có mấy phần văn nhã.(2) Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ: sắp xếp để gặp mặt không bằng ngẫu nhiên gặp.Tiền Văn nhìn bóng dáng quen thuộc đang tất bật trong bếp, nàng đã không còn là bé gái gầy nhom ốm nhách ban đầu nữa, bây giờ dáng người vẫn mảnh khảnh nhưng đã ra dáng thiếu nữ lắm rồi.
Hình như phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng quay lại nhìn hắn, nở nụ cười thật tươi.Nàng dường như càng xinh đẹp hơn.
Ngũ quan thanh tú, đôi mắt to có thần, làn da trắng trẻo mịn màng,