Con màu đen kia… không biết là sói hay chó nhà vô cùng vui vẻ chạy xung quanh quanh Huyền chủ, trông như vừa muốn nhào đến dùng nước miếng rửa mặt cho nàng, nhưng lại vừa hơi không dám.
Thời nay, chó cũng thành tinh hết rồi, hộ vệ trẻ tuổi nhìn thấy sự vui mừng, nịnh hót, lấy lòng từ trong mắt Tiểu Hắc…“Tiểu Hắc, nếu ngươi dám liếm mặt vợ tương lai của gia, gia sẽ lột da ngươi làm món thịt thơm ngon cho chó ăn, ngươi tin không?” Giọng nói lạnh lẽo của Dương Quận vương vang lên, rét lạnh như lợi kiếm, xuyên qua lớp da lông thật dày của Tiểu Hắc.Tiểu Hắc hơi sợ hãi rụt cổ, cụp tai, núp sau lưng chủ nhân.
Đáng tiếc, dáng người của chủ nhân quá nhỏ bé, dù nó dụi thế nào cũng không giấu được cơ thể to lớn của nó.
Tiểu Hắc len lén nâng mắt lên nhìn “loài người” khiến nó sinh ra sự sự hãi trời sinh này, trong lòng nó, hắn ở trong danh sách người chỉ có thể lấy lòng không thể đắc tội.Tiểu Bạch thì ngược lại, trừng mắt nhìn huynh đệ không có tiền đồ của mình, nó vẫn ngẩng cao đầu như cũ, kiêu ngạo xuyên qua tầng tầng vòng hộ vệ đi đến trước mặt Tiểu Thảo.
Nó chống lại áp lực từ phía Chu Tuấn Dương, ghé cái đầu to lớn xù lông đến trước mặt Dư Tiểu Thảo, cầu nàng cưng chiều một cách rất là kiêu ngạo.Tiểu Thảo ôm cổ nó, bàn tay nhỏ bé vò cái đầu to của nó mấy cái.
Tiểu Bạch bày tỏ rất thỏa mãn, trong mắt lộ ra tâm tư vui thích của nó: Mùi trên cơ thể của chủ nhân thật thơm, rất nhớ cảm giác ôm nàng.
Nhưng mà cơ thể của chủ nhân quá gầy yếu, nếu nó nhào lên sẽ đè bẹp nàng mất.
Phải làm thế nào? Quấn lấy nàng!Tiểu Bạch dễ dàng đặt cằm lên vai chủ nhân, dùng bản mặt sói đầy lông của mình dụi dụi khuôn mặt nhẵn mịn của chủ nhân, hưởng thụ cảm giác được chủ nhân vuốt ve.
Cuối cùng, nó còn liếc mắt khiêu khích với Dương Quận vương đen mặt quan sát tất cả.
Ranh con, muốn giành chủ nhân với bản lang vương sao, ngươi còn non lắm!Đã rất lâu rồi Dư Tiểu Thảo không tiếp xúc với hai con thú cưng này, ôm cổ cả hai con vuốt ve khá lâu.
Đám hộ vệ sợ mất mật nhìn chủ tử mới, nàng đứng trước mặt hai con sói to ngồi xuống còn cao hơn cả nàng, lúc thì xoa đầu con này, lúc thì chọc tai con kia, thậm chí còn nhào đến trên lưng con sói đen kia để nó chở nàng đi mấy bước.Đám hộ vệ không ngừng kinh hãi trong lòng, đây là sói sao? Rõ ràng là trường thành giống sói nhưng sao tính cách còn ngoan ngoãn hơn cả chó vậy? Không đúng, hai con sói này chỉ ngoan ngoãn với người Dư gia thôi, vừa nãy chúng nó còn nhe răng đe dọa bọn họ mà! Nhưng mà có vẻ chúng nó là thú cưng của chủ tử mới vì cách chúng nó đối xử với nàng thân thiết hơn người Dư gia nhiều.Ôi! Không hổ là người chủ tử cũ coi trọng, một con người nhỏ bé lại có thể thuần phục sói hung mãnh dữ dằn, khiến chúng nó ngoan ngoãn hơn cả cừu.
Bảo sao nàng có thể thuần phục “thú dữ” Quận vương gia này!Những hộ vệ này đều do Dương Quận vương cẩn thận chọn ra từ đám thị vệ của mình phái đến nhà mới của Dư gia.
Đa số đều là người lớn lên cùng hắn, còn có người từng là bồi luyện của hắn nữa, không có ai chưa từng nếm thử võ công lợi hại của hắn.Dáng vẻ bộc phát của chủ tử, bọn họ không những đã trải qua mà còn không sợ chết xông lên ngăn cản nữa.
Đương nhiên là bọn họ kỹ không bằng người, thường thì bọn họ mới là người bị đánh thảm, bị thương tĩnh dưỡng là chuyện rất bình thường.Từ khi chủ tử quen biết chủ nhân mới, tính cách thay đổi rất lớn, cũng không hề bạo phát thêm lần nào nên bọn họ cũng không phải chịu tai nạn lao động thêm lần nào nữa.
Bị phái đến Dư phủ, tuy rằng trong lòng có chút không vui nhưng bọn họ lại được những đồng liêu ở lại hâm mộ.Đi theo chủ tử mới, không những mạng được bảo đảm hơn mà nàng cũng là người rộng rãi, mỗi lần làm đồ ăn ngon với các nha hoàn tỷ tỷ đều chia cho bọn họ một phần.
Cuộc sống vô cùng thoải mái, khụ… hiện tại mới qua không bao lâu mà đai lưng của bọn họ sắp phải thay mới rồi…Không phải bọn họ không có lương tâm, có chủ mới thì quên chủ cũ.
Quận vương gia nói chờ sau khi bọn họ huấn luyện được một nhóm hộ vệ mới chuẩn chỉnh cho Dư gia thì có thể đi theo chủ tử mới, sau này bồi gả trở về.
Đến lúc đó, Quận vương gia đã tách ra ở riêng, phủ Quận vương mới còn cần đám hộ vệ bọn họ trông nhà đó… khụ! Có chỗ không đúng? Sao lại cảm thấy đám cao thủ chỉ đứng sau Quận vương gia như bọn họ phải chạy qua chạy lại giữa hai người vậy trời?“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch? Các ngươi… muốn lên Kinh thành cùng chúng ta sao?” Dư Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn chúng nó, không phải chúng nó thích tự do, không muốn bị gò bó sao? Sao lại muốn lên Kinh thành cùng nàng chứ?Thấy được sự kiên định trong mắt chúng nó, Dư Tiểu Thảo có chút khó xử.
Ở thôn Đông Sơn còn có thể lừa gạt các thôn dân nói chúng nó lai giữa sói và chó.
Hơn nữa các thôn dân cũng nhìn chúng nó trưởng thành từ nhỏ đến lớn, cảm thấy chúng nó ngoan ngoãn không tổn thương người khác.Nhưng nếu đến Kinh thành, ở đó tiện tay tóm một người cũng có thể là hoàng thân quốc thích hoặc là con em quan to, nếu không cẩn thận làm bọn họ bị thương, ôi, nàng cũng không cam đoan có thể lo liệu được! Hơn nữa, còn phải tùy vào đối tượng để chúng nó ngoan ngoãn là ai nữa.
Nếu như là người lạ chọc giận chúng nó, chúng nó không cắn người mới là lạ.
Cho dù không cắn thật thì cũng dọa bọn họ sợ vãi ra quần…Dư Tiểu Thảo chép chép miệng, hơi chần chừ không quyết định được.
Hai con sói này lớn lên bên nàng từ nhỏ, được nước linh thạch bồi bổ nên đã mở linh trí, thấy chủ nhân khó xử, chúng nó đều buồn bã cúi đầu như chó con bị vứt bỏ vậy.Tiểu Hắc: Hu hu… chủ nhân, ta không muốn bị vứt ở trong núi nữa, ta muốn ăn Tết cùng chủ nhân, ta cũng muốn lên Kinh thành thăm thú đó đây.
Hu hu… đừng vứt bỏ Tiểu Hắc, Tiểu Hắc sẽ nghe lời mà!Trong dáng vẻ kiêu ngạo của Tiểu Bạch mang theo vài phần bi thương: Không lẽ chủ nhân có thú cưng mới ở Kinh thành nên địa vị của nó với Tiểu Hắc