"Được! Được lắm! Trong nồi có sẵn nước nóng, thẩm sẽ đem tới một chút." Vợ của Xuyên Trụ nghe nàng nói rõ ràng như vậy thì không ngừng hi vọng, bận rộn đi tới phòng bếp để chuẩn bị.
Bởi vì nóng lòng nên suýt nữa ngã ở giữa sân.Dư Tiểu Thảo cẩn thận xem mạch cho Xuyên Trụ thúc, trong hòm thuốc có sẵn vài loại dược liệu giải nhiệt trị phong hàn, nàng không chút chậm trễ mà đưa ra đơn thuốc ở trong phòng."Tiểu Thảo muội muội, cha ta thật sự không có chuyện gì đáng ngại đúng không?" Đứa con gái lớn mười tuổi của Xuyên Trụ thúc thút thít ngồi chồm hổm xuống giúp Tiểu Thảo sắc thuốc, hỏi một câu để mình an tâm hơn.Sau khi Dư Tiểu Thảo bỏ mấy loại dược liệu vào lọ sắc thuốc lại nhỏ thêm mấy giọt nước linh thạch, quay sang nói một cách tự tin và kiên định: "Yên tâm, uống thuốc hai lần là sẽ không có việc gì!""Nước nóng đây! Tiểu Thảo, con xem nước này đã đủ độ nóng hay chưa? Vợ của Xuyên Trụ bưng một chậu nước đi vào, bên trên còn vắt một cái khăn để lau mặt.Dư Tiểu Thảo thử nhiệt độ rồi cho vào thêm nửa chai nước linh thạch mới gật đầu nói: "Được, nhanh chóng lau người cho Xuyên Trụ thúc đi, chú ý lau ở cổ và nách, chỗ đó giúp giải nhiệt nhanh hơn một chút!""Tiểu Thảo tỷ, tỷ đã cho gì vào nước thế? Đệ thấy không giống dược liệu chút nào?" Lão nhị của Lưu gia là một bé trai cùng tuổi với Tiểu Thảo, thậm chí còn nhỏ tháng hơn một chút.Dư Tiểu Thảo một bên hướng dẫn cách sắc thuốc, một bên lại phải trả lời vấn đề mà lão nhị Lưu gia kia hỏi: "Đây là bài thuốc bí truyền duy nhất của Vưu gia gia ta, có thể tăng nhanh hiệu quả chữa bệnh.
Thứ đó phải dùng bảy bảy bốn chín loại dược liệu mới luyện chế ra được.
Vưu gia gia cũng mất năm mươi năm mới luyện được hai bình, ngươi nói xem nó có trân quý hay không hả? Các ngươi cũng đừng nói cho bên ngoài biết đấy, ta là xem xét mối quan hệ giữa Xuyên Trụ thúc và cha ta mới ra tay cứu giúp, ta cũng không muốn lấy ra đâu!"Vợ của Xuyên Trụ tin là thật nên rơm rớm nước mắt, cảm động nói: "Thảo Nhi, vì đương gia của chúng ta mà con đã hao tốn nửa chai rồi, đến khi Vưu đại phu trở về biết được liệu có nổi giận mắng ngươi hay không đây!""Sẽ không, Vưu gia gia đã từng nói, thuốc được điều chế chính là dùng để cứu người.
Hơn nữa bệnh tình của Xuyên Trụ thúc rất khẩn cấp, kéo dài nữa sẽ nóng ra mấy cái lỗ to trên phổi luôn, nếu không dùng thuốc này thì thật sự rất nguy hiểm!"Dư Tiểu Thảo biết rằng với bản lĩnh thật sự của mình, bệnh của Xuyên Trụ thúc nàng rất khó giải quyết, cho nên phải dùng đến nước linh thạch, một khi có nó rồi thì bệnh gì cùng có thể chữa dễ như trở bàn tay.Trước khi chuẩn bị đưa ra quyết định chữa bệnh, nàng cũng có băn khoăn.
Dù sao đây cũng là bệnh nhân đầu tiên của nàng, nếu như có sơ suất gì thì sau này đừng nghĩ đến việc chữa bệnh cho người khác nữa, nói không chừng còn mang danh"lang băm hại người", không ngóc đầu lên nổi.Ngay khi nàng do dự thì Tiểu Bổ Thiên Thạch đã xông đến, dùng giọng điệu khinh thường nói: "Không phải chỉ bị phong hàn thôi sao, mặc dù linh lực của bổn thần thạch bị khoá lại nhưng bệnh này thì có là gì.
Cầm đi, đây là nước tắm của bổn thần thạch, để ta thêm tí nước bọt… Phi phi, khẳng định chữa được hoàn toàn!"Nước tắm cùng nước bọt của Tiểu Bổ Thiên Thạch quả nhiên rất có hiệu quả.
Vợ của Xuyên Trụ chỉ giúp lau người mấy lần mà đã cảm giác được nhiệt độ cơ thể của ông nhà mình giảm không ít, Xuyên Trụ bị sốt cao đến hôn mê cũng dần dần tỉnh lại.Lúc này, thuốc cũng đã sắc xong.
Vợ của Xuyên Trụ lập tức đút thuốc cho chồng, chưa tới một canh giờ, từ nóng sốt bừng bừng dưới liều thuốc này đã nhanh chóng hết bệnh."Ôi chao, Đại Hải ca, y thuật của nữ nhi nhà ngươi đã sắp đuổi kịp Vưu đại phu rồi, khó trách ông ấy cứ khen nàng là thiên tài y thuật!" Xuyên Trụ thúc vẫn còn chút yếu ớt dựa vào giường, dù vậy miệng vẫn không ngừng thể hiện sự cảm kích và tán thưởng của hắn.Vợ Xuyên Trụ lấy một cái bao từ trong ngăn kéo, lấy từ bên trong ra mấy chuỗi đồng tiền, mỗi chuỗi chừng một trăm văn tiền, không ngừng cảm kích nói: "Dư Hải đại ca, hôm nay may mà có Thảo Nhi nhà huynh.
E rằng thuốc này của Vưu đại phu rất trân quý, không biết liệu tám trăm văn có đủ hay không.
Nếu như không đủ, đợi tuyết ngừng rồi ta sẽ chạy sang nhà mẹ mượn thêm."Nếu như bình linh dược cùng các dược liệu kia là của con gái nhà mình, xét đến mối quan hệ giữa chàng và Xuyên Trụ, Dư Hải chắc chắn sẽ không chịu nhận tiền.
Nhưng con gái nói, lọ thuốc đó là của Vưu đại phu, nghe ra vô cùng trân quý, nên chàng không thể làm chủ được.
Dư Hải liếc mắt nhìn về phía con gái nhà mình.Dư Tiểu Thảo đã nói như vậy, không thu tiền thì có thể sẽ khiến người khác hoài nghi, nàng chần chừ một lúc rồi nói: "Xuyên Trụ thẩm, thẩm cũng biết Vưu gia gia rồi đó, một khi ông xem bệnh cho nhà có hoàn cảnh khó khăn, có thể không lấy tiền thì liền miễn phí.""Còn không phải sao? Mười dặm xung quanh đây thôn nào mà không khen Vưu đại phu của thôn Đông Sơn chúng ta là người có tâm địa thiện lương, cũng có không ít người gọi hắn là Bồ Tát sống đấy!" Vợ của Xuyên Trụ không ngừng cảm khái.Dư Tiểu Thảo tiếp tục nói: "Nếu Vưu gia gia có ở đây, thì nhất định cũng không để mọi người phải đi mượn nợ bên ngoài để trả tiền thuốc.
Như vậy đi, hôm nay con tự ý làm chủ, thẩm cứ coi như tiền chữa bệnh là hai trăm văn tiền là được.
Thân thể của Xuyên Trụ thúc còn phải chăm sóc mấy ngày, cũng đã gần hết năm rồi.""Hai trăm văn tiền? Vậy cũng quá ít rồi? Nếu đầu mùa xuân Vưu đại phu trở lại mắng con thì làm sao! Thảo Nhi à, số tiền này còn cứ cầm lấy.
Năm nay chúng ta cũng đã mua thuyền mới rồi, thắt chặt chi tiêu lại là được.
Yên tâm đi, tài đánh cá của Xuyên Trụ thúc con tuy kém hơn cha con, nhưng cũng là một tay lão luyện đứng đầu thôn.
Bây giờ có thuyền mới thì còn sợ mấy thứ nhỏ nhặt thường ngày sao?" Vợ của Xuyên Trụ mạnh mẽ nhét bao tiền vào trong ngực Dư Tiểu Thảo.Thuốc cho Xuyên Trụ thúc dùng cộng lại cũng chỉ hơn mười mấy văn tiền, cái mấu chốt chính là nước linh thạch thì lại không cần phải bỏ tiền ra mua, nên lần này cơ hồ là không cần bỏ vốn ra.
Lấy của người ta tám trăm văn tiền, lương tâm thật sự rất khó chịu.
Dư Tiểu Thảo tìm lí do thoái thác, nhất quyết chỉ lấy hai trăm.Vợ của Xuyên Trụ càng cứng rắn hơn, Tiểu Thảo càng không thu thì nàng càng đưa.
Tới lui nửa ngày, Xuyên Trụ thúc nhìn không nổi