(1) Trong câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”: “Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai.
Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài gái sắc”.Tuy Chu Tuấn Dương rất muốn đuổi hai con sói chướng mắt này đi, nhưng mà nhận được ánh mắt “nhờ giúp đỡ” của vợ tương lai, hắn lập tức đứng ra: “Ta đưa cho nàng, nàng phải nuôi chúng nó thật tốt! Nếu nàng thiếu tiền thì cứ nói với ta! Dù sao ta cũng không thể để người ta coi trọng bần cùng đến mức phải bán chó mà sống!”Lúc này Ninh Đông Hoan mới nhận ra, thì ra nam tử tuấn mỹ, khí thế mạnh mẽ bất phàm này lại là nhân vật thứ hai cha gã dặn dò không thể đắc tội.
Còn về phần tại sao Dư Tiểu Thảo lại xếp hạng nhất, Dương Quận vương hung thần ác sát lại xếp hạng hai? Đương nhiên đấy là tư tâm của Vinh Quốc công.Đắc tội Dương Quận vương, cùng lắm thì con trai ông ta bị đánh đến mức ông ta và phu nhân không nhận ra, cả phủ Vinh Quốc công không bị tổn thất gì.
(Ninh Đông Hoan: có phải cha ruột không thế, bản công tử là hàng nhặt được phải không?)Nhưng mà, nếu như đắc tội Dư Tiểu Thảo thì bài học máu của Hữu Thị lang bộ Lại còn không đủ để làm gương sao? Vinh Quốc công không muốn vì đứa con không ra gì của mình mà không ăn được rau củ tươi ngon, hoa quả ngon ngọt.
Thậm chí bị bệnh cũng không mua được thuốc viên và nước thuốc, còn phải uống mấy thứ thuốc đắng kia nữa, lại chẳng có mấy hiệu quả…Hạng một hạng hai đều đang sừng sững trước mắt, nhưng Ninh Đông Hoan vẫn không muốn từ bỏ, ánh mắt chết dính vào hai con “chó” kia không dứt ra được: “Hai con chó này to như vậy nuôi rất tốn cơm nhỉ? Không bằng bán cho ta một con…”“Đừng mơ tưởng nữa, đừng nói là hai con, dù là hai mươi con, hai trăm con gia cũng nuôi được! Mau tránh ra, đi đường vất vả, gia và Huyền chủ muốn về phủ nghỉ ngơi!” Dương Quận vương không ưa gì mấy kẻ ăn chơi này, tỏ vẻ không kiên nhẫn.“Nhưng mà…” Ninh Đông Hoan vẫn còn muốn dây dưa.Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng như dương chi bạch ngọc cực phẩm ở trong gió rét đánh thẳng vào tim người khác: “Tiểu Hoan, lại gây họa à?”Giọng nói này giống như gió xuân gảy đàn, Dư Tiểu Thảo không nhịn được nhìn về hướng phát ra âm thanh, hay cho một quân tử dịu dàng như ngọc, thanh dật xuất trần.
Người mặc bạch y, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú là nụ cười ấm áp có thể làm ấm lòng người.
Khoảnh khắc y cười kia giống như xuân về hoa nở, hương thơm bay xa…Nói đến mỹ nam, Chu Tuấn Dương bên cạnh nàng cũng xứng với cái danh này.
Nhưng mà vẻ đẹp của hắn và người trước mắt này khác nhau, vẻ đẹp ẩn dật phong lưu, dịu dàng như ngọc của y không kém gì vẻ yêu nghiệt của Dương Quận vương.
Dư Tiểu Thảo lẩm bẩm trong miệng: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”Mặt nước càng lặng nước càng sâu, đạp lên sương giá mà ca hát.
Người đẹp như đóa hoa tươi, chỉ cảm duyên người ngoảnh lại, tim này chiều chiều lại nhớ thương.
Một cái ngoái đầu, hương thơm lan xa, tan cả tuyết lạnh, ý xuân nồng nàn, nụ cười tươi tắn.
Vừa ra lá đã vội tìm kiếm, vừa nở hoa đã là cả thế giới, cả đời nguyện chỉ nhớ thương một người.Trên đường phố nhộn nhịp dường như chỉ còn lại một mình y, ngay cả tia nắng ấm cuối cùng trong mùa đông rét lạnh ở trước mặt y cũng trở nên ảm đạm.
Nàng vốn tưởng rằng nàng đã nhìn quen những hoa mỹ nam, tiểu thịt tươi ở kiếp trước nhưng lại bị đốn gục bởi tướng mạo và khí chất của người trước mặt này.“Chao ôi!” Dư Tiểu Thảo đang đắm chìm trong sự mê người của mỹ nam thì đột nhiên ôm đầu kêu lớn, mất hứng rống lên với Chu Tuấn Dương: “Huynh đánh ta làm gì?”Trong lòng Chu Tuấn Dương khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Tiểu nha đầu nhà hắn lại ngây người nhìn một người đàn ông khác, ánh mắt cũng sắp dính vào người ta không dứt ra được? Hắn thừa nhận nhị công tử của phủ Vinh Quốc công đúng như lời đồn, khí chất thanh tuyệt tuấn tú vô song.
Nhưng hắn cũng tự nhận bản thân không kém ai, bên cạnh có mỹ nam như hắn mà còn dám nhìn mỹ nam khác, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.“Gia đẹp hay y đẹp?” Chu Tuấn Dương ngây thơ hỏi một câu, tuy rằng hắn cảm thấy là một người đàn ông, tướng mạo gì đó đều là mây khói.
Nhưng mà tiểu nha đầu nhà hắn lại là “Đồ.
Háo.
Sắc”.
Thỉnh thoảng thấy nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn rồi ngẩn người là biết nàng chẳng có chút đề kháng nào với người đẹp cả.
Tiểu nha đầu mê mẩn nhan sắc của hắn khiến hắn khá hài lòng.
Nhưng mà hắn không hề ngờ tới, có một ngày nàng sẽ mê mẩn nhan sắc một người đàn ông khác.
Dương Quận vương bày tỏ: Ta ghen!“Đều đẹp!” Dư Tiểu Thảo nhìn qua nhìn lại gương mặt của hai người này rất lâu, nghiêm túc so sánh rồi cho ra kết luận.
Đây là hai vẻ đẹp khác nhau, một yêu diễm tà mị, một dịu dàng đạm nhiên, đều là cảnh đẹp ý vui.Chu Tuấn Dương xoay mặt nàng lại, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Chỉ được chọn một!”“Khụ… chọn cái gì? Cũng đâu phải Hoàng thượng tuyển phi, đều đứng trước mắt ta thế này, chọn bừa thôi!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy hắn khá vô lý.
Không phải chỉ ngắm mỹ nam thôi sao? Đến mức đấy không? Hơn nữa nàng chỉ đơn thuần thưởng thức nhan sắc của y mà thôi, giống như ngắm hoa, ngắm phong cảnh vậy, không hề có chút ham muốn gì, được không?Chu Tuấn Dương rất oan ức: Sao gia lại cố tình gây sự? Nàng ở trước mặt ta lại dán mắt lên người khác, còn không cho phép ta ghen đôi câu sao?Ninh Đông Lan đương nhiên không thể nào không cảnh giác với ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm.
Khi y nhìn theo hướng đó thì không khỏi bật cười trong lòng.
Y đang nghĩ sao lại có cô nương không biết rụt rè là gì như vậy, không hề che giấu sự mê mẩn với tướng mạo của y, hóa ra vẫn còn là trẻ con, chưa hết ngây thơ nhưng cũng biết thưởng thức cái đẹp.
Đứa nhỏ này có đôi mắt rất đẹp, tràn ngập linh tính.“Nhị… nhị ca!” Nếu nói trên đời này người có thể khiến gã sợ hãi từ tận đáy lòng cũng chỉ có mỗi nhị ca này thôi.
Nhị