Chỉ thấy một thân hình to mập nhanh nhạy đẩy tất cả đầu bếp ra, sau đó vội vàng chạy đến sát bên cạnh Tiểu Thảo.
Ông dùng bàn tay đầy đặn lau mồ hôi trên đầu một phen, thở hổn hển nói: “Tiểu Thảo cô nương, các ngươi đã dạy xong một món ăn rồi sao? Thật không tin nổi mà, sao không chờ Vương mập ta một chút chứ!”Làm khó ông rồi, vừa nhận được tin tức đã vội ngồi xe ngựa chạy từ Trân Tu Lâu ở đông thành tới, gấp đến độ giữa mùa đông mà mồ hôi vẫn chảy đầy đầu.
Dọc đường đi ông không ngừng thúc giục người đánh xe, chạy nhanh như vậy mà vẫn đến muộn bỏ lỡ một món ăn.
Đầu bếp Vương bày ra một bộ biểu tình khóc không ra nước mắt.Đầu bếp bên cạnh bị ông ép sát, giận mà không dám nói gì.
Đầu bếp Vương là người có cấp bậc nguyên lão ở Trân Tu Lâu, tay nghề siêu quần, có thể nói là mẫu mực ở trong nhóm đầu bếp.
Rất nhiều đầu bếp ở đây đều từng nhờ ông dạy dỗ cho nên khi vị trí tốt nhất bị ông chiếm cứ, cũng chỉ có thể chấp nhận.Dư Tiểu Thảo cười nhìn người quen cũ lại béo thêm một vòng trước mắt này, nói: “Đầu bếp Vương, bây giờ đúng giờ cơm trưa, ông ném toàn bộ phòng bếp của mình xuống chạy tới như vậy, thật sự tốt chứ?”“Ta một mình chạy tới, so với một đám người bỏ khách kia tốt hơn nhiều! Mỗi một đầu bếp trong lâu ở đông thành đều có thể tự đảm đương một vị trí, thêm một ta cũng không hơn bao nhiêu, thiếu một ta cũng không ít đi! Bây giờ tiến hành đến chỗ nào rồi? Đừng dừng lại, lão Vương ta còn chờ học giỏi rồi trở về bộc lộ tài năng cho khách nơi đó nữa!" Tính tình đầu bếp Vương vẫn sảng khoái như vậy.Dư Tiểu Thảo chỉ vào nguyên liệu nấu ăn đã cắt xong trên thớt, nói: "Món này tên là mao huyết vượng.
Nước canh của nó sáng đỏ, hương vị cay nồng, hương vị rất đậm thích hợp đưa ra vào trước năm mới."Vương đầu bếp vừa thấy đồ trên thớt, quào! Nhóc ngoan, nguyên liệu nấu ăn không ít nha! Ông đếm một chút: Tiết vịt, lươn, sách bò, thịt ba chỉ, chân giò hun khói, mực, hải sâm...!Từ từ, thứ này là nguyên liệu nấu ăn gì, sao ông lại chưa từng thấy?Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua đầu bếp Vương đang có thắc mắc về nguyên liệu nấu ăn, cười nói: "Thứ này là hoàng hầu – Tim chính là bộ phận tuần hoàn máu lớn của lợn, trâu cũng như gia súc.
Nó có vị dai giòn, rất có dinh dưỡng."Lần này, món Dư Tiểu Thảo làm chính là mao huyết vượng cực phẩm, nguyên liệu nấu ăn yêu cầu rất cao.
Nhưng cũng may cửa hàng lớn như Trân Tu Lâu, dự trữ sau bếp vẫn tương đối phong phú.Nàng bỏ ớt cay, hoa tiêu, gừng, tỏi và tương hạt do Chu ký tự làm vào trong dầu lạc xào với lửa nhỏ cho đến khi thơm.
Sau khi thêm canh đã hầm vào thì vớt bỏ bọt.
Sau đó bỏ bột ngọt, đường trắng, dấm và các loại gia vị vào.
Cắt miếng các nguyên liệu chính phụ đã chuẩn bị, thái hoa, chần qua, bỏ nước canh đỏ đã hầm vào, đun sôi rồi xơi vào đồ đựng, rải hành đã thái lên.
Một lần nữa đun nóng dầu, bỏ vào hoa tiêu, ớt cay phi đến khi thơm rồi nhanh chóng tưới ở phía trên là hoàn thành.Quá trình nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế khi thao tác lại không dễ dàng như vậy.
Cũng may nhóm đầu bếp ít nhất cũng có kinh nghiệm mười mấy năm nấu nướng, dưới sự chỉ điểm của Tiểu Thảo chỉ chốc lát đã nắm giữ được độ lửa, thành công làm ra một bát mao huyết vượng.
Dư Tiểu Thảo nếm thử hương vị một chút.
Dù sao cũng là đầu bếp Vương, gừng càng già càng cay, món của ông có hương vị ngon nhất.
Những đầu bếp khác cũng đều đạt tới trình độ xuất sư.Chu tam thiếu bưng gà chảy nước miếng đi lên.
Sau khi đồ ăn được Hoàng Thượng tán dương mạnh mẽ, hắn lại vội vàng vội ngầm tới sau bếp chờ.
Hắn vừa thấy lại một món ăn nữa ra lò, lập tức nói: "Để bọn tiểu nhị đến các phòng đề cử món ăn mới của chúng ta hôm này – Mao huyết vượng, giá tám mươi tám lượng, hạn chế số lượng mười phần!"Số mao huyết vượng ở sau bếp ngoại trừ phần hắn bưng ra ngoài thì còn vừa đủ mười phần.
Tiểu Thảo khinh bỉ nhìn hắn – Gian thương, gian thương, không gian không giàu mà!Nguyên liệu nấu món phổi phu thê hơi phiền phức.
Nó từ da đầu trâu, lòng trâu, lưỡi trâu, bụng trâu, thịt trâu là chủ yếu, tiến hành kho.
Ở thời đại này, trâu là sức lao động chủ yếu canh tác ngoài ruộng.
Nông hộ người ta có thể nuôi một con trâu cũng giống như một nhà mua được máy cày ở kiếp sau, ai nỡ giết trâu ăn chứ! Thị trâu trên thị trường đều là một số trâu già đã về hưu không thể cày ruộng nữa, người giết thịt trâu buôn bán chân chính thật sự không thể tìm được.
Cũng may, về mặt chọn mua của Trân Tu Lâu cũng coi như mạnh mẽ, vừa đúng gặp được.Làm phổi phu thê cần thời gian dài một chút, dẫu sao cũng cần một quá trình kho.
Dư Tiểu Thảo để Chu tam thiếu đi lên bẩm báo một tiếng, bữa trưa đừng nghĩ ăn được.
Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn ăn, buổi tối lại đến một chuyến thôi!Nhóm đầu bếp cũng mặc kệ chuyện vất vả uổng công, người học được món mới là mình.
Bọn họ đã nghe đầu bếp Vương nói, tiểu nha đầu hơn mười tuổi trước mắt này vậy mà rất có khả năng, rất nhiều món ăn đắt khách của Trân Tu Lâu đều do nàng cung cấp công thức.
Chậc chậc! Quả nhiên nấu ăn vẫn cần thiên phú, ngươi xem người ta dù có bắt đầu học từ trong bụng mẹ cũng chưa chắc dài bằng quá trình học nghệ của bọn họ, nhưng mỗi món ăn của người ta hương vị lại thơm ngon không hề giống nhau!Nhóm đầu bếp lên tinh thần, nhìn Tiểu Thảo cắt thịt trâu thành miếng rồi rửa sạch cùng với các loại bộ phận khác của trâu (lưỡi trâu, lòng trâu, da đầu trâu, bụng trâu), thêm hương liệu, muối, hoa tiêu và các loại gia vị kho, dùng lửa lớn đun sôi trước sau đó chuyển dùng lửa nhỏ, kho đến thịt mềm mà không nát, sau đó vớt lên để ráo, cắt thành lát cắt lớn để dự phòng.
Lại kết hợp với sa tế, hoa tiêu, hạt mè chín, lạc chín và các loại phụ liệu chế thành dầu đỏ tưới ở phía trên.
Thành phẩm có màu sắc ưa nhìn, ăn ngon vị ngọt, cay rát thơm nồng, vô cùng vừa miệng.Chờ đến khi tất cả đầu bếp đều học được ba món ăn này đã là nửa buổi chiều.
Bữa ăn ở Trân Tu Lâu đã sớm trôi qua.
Tuy Hoàng Thượng không thể ăn thỏa thích món phổi phu thê nhưng những món ăn khác đều ăn vô cùng hài lòng, sau đó rời đi để lại người Dư gia vẫn luôn nơm nớp lo sợ không dám động đũa và vị chủ nhân Phòng Tử Trấn này.
Đồ ăn trên bàn đã sớm nguội, đợi sau khi Chu tam thiếu sai nhà bếp lại sắp xếp một bàn đồ ăn mới lần nữa, người cả bàn mới miễn cưỡng lấp đầy bụng.Đáng thương nhất chính là Dư Tiểu Thảo.
Vốn dĩ buổi sáng chưa kịp ăn gì, giữa trưa lại phải dạy học, đợi đến buổi