Sau khi Dư Tiểu Thảo trở về, nghiêm túc suy nghĩ rất lâu mới quyết định làm ra mấy loại dược thiện nâng cao sức sống của t*ng trùng là “canh đỗ trọng tráng dương” “canh thung dung bổ thận” và “canh ba kích dạ dày heo”, nước trà dùng để uống hằng ngày thay bằng trà kỷ tử.
Hơn nữa cũng viết không ít chuyện phải chú ý lúc ăn uống, cái gì có thể ăn, cái gì tránh ăn… ra tận mấy tờ giấy.Nhìn chữ bút lông như gà bới của mình, nàng cảm thấy hơi không xuống tay được (Chu Tuấn Dương xỉa xói: “Đây chỉ là “hơi” á? Trẻ con ba tuổi vừa học viết cũng viết đẹp hơn nàng!), em trai viết chữ đẹp duy nhất trong nhà vẫn chưa được nghỉ, vì thế nàng bèn kéo Chu Tuấn Dương làm tráng đinh, viết lại công thức và chuyện cần chú ý một lần.Làm ra túi dược liệu và cách nấu dược thiện xong, lúc đưa đến phủ Thái Trưởng Công chúa.
Bà ấy nhìn kiểu chữ quen thuộc, cười lắc đầu.
Ai cũng nói cháu trai kia của bà ấy vừa ý Dư Tiểu Thảo mới mười mấy tuổi, lại còn đổi tính vì nàng, bà ấy vốn cho rằng lời đồn khó tránh khỏi có hơi khoa trương, bây giờ xem ra chưa hẳn lời đồn không phải thật nhỉ!Thái Trưởng Công chúa đưa túi dược liệu cho thái y và mấy danh y được mời đến đây đang đợi ở một bên.
Cũng không phải Thái Trưởng Công chúa không tin tưởng Dư Tiểu Thảo, nhưng chuyện này là chuyện lớn có liên quan đến con nối dõi của phủ An Bình Hầu, phải cẩn thận mới được!Thái y và mấy danh y truyền dược liệu chế biến cho nhau xem, còn cẩn thận nghiên cứu cách nấu, sau đó không nhịn được đập bàn khen hay.
Những thứ này đều là công thức bổ thận tráng dương, kiện tỳ bổ thận rất tốt! Cách dùng thuốc độc đáo, là thứ mà mấy ông già bọn họ cũng chưa chắc đã nghĩ ra được.Thái Trưởng Công chúa thấy mấy ông già bọn họ nghị luận sôi nổi, có hơi không vui hỏi: “Các ngươi xem xong chưa? Những công thức dược thiện này có thể trị bệnh cho tôn nhi của ta không? Nếu có thể dùng được thì mau cho nha hoàn cầm đi nấu đi.
Dùng sớm một ngày thì khỏi bệnh sớm một ngày.”Thái y và các đại phu đều gật đầu, nói: “Có thể dùng được! Đây đều là công thức dược thiện vô cùng tốt.
Không biết… kỳ nhân chế ra công thức dược thiện này là ai? Có thể giới thiệu cho lão phu làm quen được không?”Thái Trưởng Công chúa khẽ lắc đầu: “Vị thần y kia không muốn cho người khác biết đến nàng, cho nên…”Rất nhiều thần y lánh đời đều thường không rời núi, vả lại tính cách còn lầm lì kỳ lạ, Thái Trưởng Công chúa nói như vậy, mấy lão đại phu đều tỏ vẻ thấu hiểu.
Đợi sau khi mấy vị danh y tạm biệt, Liễu thái y được mời đến từ trong cung trầm ngâm một lát, dò hỏi: “Trưởng Công chúa, nếu lão phu đoán không sai, có lẽ công thức này là do Kim An Huyền chủ kê phải không ạ?”“Sao lại thấy thế?” Thái Trưởng Công chúa nhíu mày, cầm tách trà bên tay lên, cúi đầu uống một ngụm nhỏ, bình tĩnh hỏi.Liễu thái y cười nói: “Trưởng Công chúa có từng nhớ, có lần Đại hoàng tử bệnh rất nặng, thái y viện đều bó tay, chính là Kim An Huyền chủ dùng phương thuốc cổ truyền chữa khỏi.
Đáng tiếc hôm đó lão hủ không ở trong cung, nếu không chắc chắn sẽ thỉnh giáo Huyền chủ một chút.
Mỗi một đại phu khi điều chế thuốc đều có một mặt độc đáo khác nhau, lão hủ từng nghiên cứu điểm đặc biệt của Kim An Huyền chủ, có mẫy chỗ tương tự dược thiện này.”Thái Trưởng Công chúa nâng mắt nhìn thoáng qua ông ta, ông già này không hổ là khôn khéo nhất, giỏi nghiên cứu bệnh nan y nhất Thái y viện, lúc đầu mời ông ta đến chẩn bệnh cho vợ chồng Bằng Nhi, cũng có hy vọng ông ta có thể tạo ra kỳ tích, đáng tiếc… Cũng may là cháu gái có một người bạn đáng tin, xem ra phủ An Bình Hầu được cứu rồi!Vào lúc Thế tử An Bình Hầu tích cực phối hợp ăn dược thiện uống trà thuốc, mùa xuân đã sắp đến trước mắt rồi, trên dưới Dư phủ đều bận rộn chuẩn bị chuyện ăn Tết.
Tuy nói đặt cơm giao thừa ở Trân Tu Lâu, nhưng rau thịt để ăn Tết cũng không thể chuẩn bị ít.
Dù sao Dư gia cũng phải ở lại Kinh thành đến hết tháng giêng mà.Hai nhà Dư, Phòng cách nhau không xa, Phòng phu nhân lo lần đầu tiên Dư gia ăn Tết ở Kinh thành không quen, bèn thỉnh thoảng đi qua xem thử một chút, nha hoàn Linh Lung giỏi giang thì được phái đến bên cạnh Liễu thị giúp nàng ấy dạy dỗ mấy nha hoàn.Mỗi lần đến lúc ăn Tết đều là cả nhà cùng nhau ra tay nấu vài món ngon, đây cũng là lần đầu tiên Liễu thị chuẩn bị bữa tiệc lớn như vậy.
Mỗi ngày quản sự và ma ma quản sự đều phải xin ý kiến và báo cáo với nàng ấy công việc trong ngoài phủ, sắp xếp công việc cho từng nha hoàn tôi tớ.
Cũng may quản sự và ma ma quản sự coi như có năng lực, lại thêm Tiểu Thảo và Phòng phu nhân thỉnh thoảng đến giúp đỡ chút ít.
Lúc ban đầu Liễu thị còn luống cuống tay chân, sau này dần dần trở nên thành thạo.Ngày hai mươi tám tháng Chạp, Tiểu Thạch Đầu mạo hiểm gió tuyết đến Kinh thành cùng với Viện trưởng Viên.
Viện trưởng Viên vừa vào kinh cũng không về thẳng nhà mình mà chạy tới Dư phủ, nói hoa mỹ là: Đưa tiểu đồ đệ về nhà.Viện trưởng Viên đến Dư phủ, lời trong lời ngoài, công khai cộng thêm ám chỉ đều là: Nhớ nhung tài nấu nướng của Dư nha đầu.
Dư Tiểu Thảo biết ơn sự chăm sóc và bồi dưỡng của ông với em trai nhỏ, đương nhiên sẽ không từ chối ông, bèn đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bàn cơm ngon.
Còn đặc biệt đến biệt viện mời Thái Thượng hoàng cùng dùng bữa.“Không công bằng chút nào! Dư nha đầu! Ngươi nói xem ngươi cũng đã đến Kinh thành hơn nửa năm rồi còn chưa từng nói mời Ngũ gia ta ăn bữa cơm nữa.
Họ Viên này vừa trở về, ngươi đã đặc biệt nấu đồ ngon chiêu đãi, đãi ngộ quá khác biệt! Không được, ta phải yêu cầu vài món để bù đắp tâm hồn bị tổn thương của mình mới được.” Thái Thượng Hoàng vừa há to miệng ăn thịt kho tàu vừa nửa thật nửa giả oán giận.Dư Tiểu Thảo đã quen với tính các như đứa trẻ to xác của Thái Thượng hoàng, cười đáp: “Ngài muốn ăn món gì, chỉ cần tiểu nha đầu ta biết làm, chắc chắn sẽ không khiến ngài thất vọng.”“Gà xào đậu phộng, đầu cá hấp ớt băm, sườn xào chua ngọt, thịt chiên bột…” Thái Thượng hoàng nhớ những món ngon