Đoàn người đi theo đường nhỏ vòng qua hoàng trang, đi về phía đồi nhỏ cách đó không xa.
Quản sự hoàng trang Uông công công nghe tin vội vàng dẫn người làm trong trang viên đến tiếp đón.
Những chủ nhân này đều xuất thân cao quý, trong đó còn có cả cấp trên của gã, không thể lơ là sơ sót được.Nhưng mà Hạ Uyển Ngưng chê bọn họ vướng tay vướng chân nên đuổi về hết.
Nếu đi dạo chơi thì nhất định phải có cái thú hoang dã nên mọi người đều làm lơ lời mời của Uông quản sự.Đến vườn đào, từng quả đào đỏ sai đầy cây, nặng trĩu cành, chỉ cần ngẩng đầu thôi cũng có thể bị một quả đào lông đụng trúng trán, mùi đào thơm mê người tràn ngập khắp núi.“Các ngươi ai đi săn thì cứ đi đi.
Dù sao ta cũng muốn hái đào!” Hạ Uyền Ngưng gấp không chờ nổi hái một quả đào đỏ lớn nàng ta đã nhìn trúng, lấy khăn tay lau qua loa rồi đưa lên miệng cắn.
Nha hoàn ở bên cạnh lập tức ngăn cản nàng ta, lấy túi nước mang bên người rửa sạch đào rồi mới trả lại cho nàng ta.Hạ Uyển Ngưng cắn một miếng, nước đào đỏ tươi chảy xuống theo khóe miệng.
Nàng ta cũng sảng khoái dùng mu bàn tay lau, nuốt thịt đào và nước đào xuống bụng rồi mới nói với vẻ hưởng thụ: “Ngon! Thì ra đào vừa mới hái xuống lại tươi ngon như vậy.
Loại đào này chua chua ngọt ngọt, thực sự rất ngon!”Quận chúa Minh Lan lại thích đào thủy mật nhiều nước hơn, nàng ta cẩn thận phân biệt rồi chọn ra một cây đào thủy mật trong rừng đào, nhón chân hái quả đảo đã nhìn trúng xuống.
Nha hoàn bên cạnh nàng ta mau chóng nhận lấy, giúp chủ tử rửa sạch sẽ rồi trả lại.Quận chúa Minh Lan vừa cầm đào thủy mật vừa tiếp tục hái đào chín.
Đào mật hái xong sẽ bỏ vào trong giỏ nha hoàn đeo sau lưng.
Sau khi hái được năm sáu quả nàng ta mới dừng lại, đưa quả đào đã rửa đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ rồi hút nhẹ, nước đào ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng, ngọt ngào như đang uống mật vậy.
Sau khi hút hết nước đào mới phát hiện quả đào trong tay chỉ còn lại lớp vỏ bên ngoài và hạt đào.
Đào thủy mật chín thịt bên trong đã biến thành nước đào, bảo sao gọi là đào thủy mật!Hai em trai của Lý Mộng Như đang tuổi ham chơi, thấy các chị chưa nói gì đã bắt đầu hái đào nên cũng không cam lòng yếu thế, bắt đầu hái loại đào mình thích.
Có cành đào khá cao thì bọn họ sẽ ngồi trên vai đám người làm để được nâng lên hái.Cái tên Lữ Hạo này rất cẩu thả, hái được mấy quả đào thủy mật thì phát hiện bản thân luôn sơ ý làm xước nên quả bèn chuyển hướng sang loại đào trắng ngọt giòn.
Đào trắng cứng, không dễ xước như đào thủy mật, rất hợp với y.
Dưới chân y là sọt mà công nhân vườn quả hay dùng để đựng đào, chỉ trong chốc lát đào trong sọt đã đầy lên nửa sọt.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả công nhân vườn quả có kinh nghiệm nữa.Ninh Đông Hoan tính tình vốn hơi điên điên, thấy người khác vừa vào vườn cây ăn quả đã bắt đầu làm việc cũng không hề nể nang gì chọn quả đào to mà hái, sau khi hái lau qua loa vài cái rồi cắn ăn.
Chẳng mấy chốc ba bốn quả đào lớn đã chui vào trong bụng gã, còn nói liên tục:“Hời, hời to rồi! Được ăn miễn phí, dù sao cũng phải ăn thật nhiều! Để đám bạn bè của bản thiếu gia biết đào bọn họ tranh cướp vỡ đầu cũng chưa chắc mua được, gia muốn ăn thế nào thì ăn thế đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cho bọn họ ghen tỵ chết thì thôi!”Ninh Đông Lan lại rất lịch sự, y cả người quần áo trắng, hai tay chắp sau lưng, quạt xếp trong tay lay qua lay lại, đẹp mắt như đào tiên trên cây vậy.
Nhưng mà “tiên giả” như y không phải không dính khói lửa nhân gian.
Nhìn thấy quả đào vừa mắt y cũng sẽ hái, rửa sạch lông bên trên mới chậm rãi thưởng thức.“Mấy tên nam nhân các ngươi đều ở đây hái đào thì ai đi săn? Sẽ không để mấy thiên kim tiểu thư chúng ta đi chứ?” Hạ Uyển Ngưng ăn hai quả đào đã no căng bụng nhưng hứng thú hái đào vẫn không giảm, cảm giác muốn ăn thì đã giảm xuống nhiều.Ninh Đông Hoan chạy đến dưới một gốc mận, hái một quả mận tím còn hơi xanh xuống, cắn một miếng suýt thì ê hết cả răng.
Gã phun ra thịt mận còn chưa chín, tiện thể vứt luôn quả mận chua còn chưa ăn hết.
Nghe Hạ Uyển Ngưng nói vậy thì huýt sáo, một con chó to lập tức xông đến, gã vỗ đầu nó, đầy đắc ý nói: “Có Phách Lang của ta ở đây cần gì người đi săn? Phách Lang, mau để bọn họ chiêm ngưỡng sự lợi hại của ngươi, đi săn mấy con gà rừng, thỏ rừng về đây!”Dư Tiểu Thảo liếc nhìn Phách Lang, hóa ra là chó ngao Tây Tạng.
Chó ngao Tây Tạng là loài chó hung dữ trong các loài chó, bảo sao lại chiếm được sự yêu thích của Ninh Đông Hoan!Thấy Phách Lang đi vào khu rừng bên ngoài vườn cây ăn quả, Ninh Đông Hoan khoe khoang nói: “Phách Lang của ta tới từ Ô Tư Tàng (Tây Tạng cổ), rất giỏi, khắp Kinh thành không có loài chó nào là đối thủ của nó.
Đáng mặt vua loài chó! Dư cô nương, hôm nào đó để Tiểu Hắc Tiểu Bạch nhà cô nương và Phách Lang nhà ta đấu thử xem?”Dư Tiểu Thảo “xì” một tiếng cười cười.
Chó ngao Tây Tạng giỏi lắm à? Nó còn chẳng đáng để Tiểu Hắc Tiểu Bạch để vào mắt! Bình thường chúng nó tốt tính chứ một khi nổi xung lên có thể quật ngã cả mãnh hổ!Ninh Đông Hoan thấy vậy vội nói: “Đừng không tin chứ.
Phách Lang là loài chó ngao, là mãnh thú trông nhà cho người dân Tây Tạng, dù gặp phải chó sói cũng có thể đánh một trận.”Oẳng… gã vừa dứt lời thì nghe được tiếng kêu thảm của chó lớn.
Vẻ mặt Ninh Đông Hoan lập tức thay đổi, kinh hãi nói: “Là tiếng kêu của Phách Lang! Không phải bảo sau núi không có mãnh thú sao? Chuyện gì vậy? Không