Ninh Đông Hoan than ngắn thở dài: “Tại sao lại không có nơi cho đàn ông thư giãn nhỉ? Dư cô nương, có phải ngươi quá trọng nữ khinh nam rồi đấy nhỉ? Không được, ngươi phải mở phường dưỡng sinh của đàn ông để chúng ta cũng có nơi thư giãn.”Ánh mắt sắc như dao của Chu Tuấn Dương lập tức phóng về phía gã, hắn nhăn mày nói: “Tiểu Thảo là cô nương, suốt ngày giao tiếp với mấy tên đàn ông các ngươi thì còn ra thể thống gì nữa? Ngươi đừng có ồn ào, chỉ nghĩ ra mấy ý tồi tệ!”Ninh Đông Hoan sờ cằm, cười gian nói: “Nếu Dư cô nương không hứng thú vậy Ninh lão tam ta sẽ không khách khí! Nhưng mà ngươi có thể dạy cho ta cách đấm bóp không?”“Ngươi?” Dư Tiểu Thảo nhìn gã từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường: “Ngươi thế này có thể mở được phường đẳng cấp đến đâu chứ, đừng có mở ra một nơi tạp nham tầm thường.
Còn về cách đấm bóp, ngươi và ta không quen không biết, ngươi cảm thấy ta sẽ hào phóng dạy ngươi bí kỹ độc môn sao?”Chu Tuấn Dương cười nhạo nói: “Làm người phải biết tự lượng sức, người lớn thế nào ăn bát cơm lớn thế đó, đừng có cả ngày mơ tưởng hão huyền, mạng thì mỏng như giấy!”“Bảo các ngươi mở phường các ngươi không mở.
Ta chuẩn bị mở thì các ngươi lại đả kích ta.” Ninh Đông Hoan tức muốn hộc máu.Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói: “Ai nói chúng ta không mở? Vị trí đã chọn xong, trên trang viên ngoại ô cách Kinh thành năm dặm.
Chắc khoảng mùa thu sang năm là có thể hoàn thành.”“Chỉ để cho đàn ông giải trí? Có gì hay ho nói ta nghe với?” Ninh Đông Hoan lại tràn đầy sức sống, mắt mở to tràn đầy tò mò truy hỏi.“Bí mật làm ăn, không thể tiết lộ!” Trang viên cách Kinh thành năm dặm do Chu Tuấn Dương tình cờ mua được, không tính là quá lớn, diện tích khoảng hai trăm héc ta.
Bởi vì trước đây Tiểu Thảo nhắc với hắn muốn xây một lâu đài vui chơi để ăn uống, giải trí, nghỉ ngơi, nghỉ phép nên từ khi mua được trang viên hai người đã bắt đầu lên kế hoạch.
Kiến trúc cơ bản đã bắt đầu xây, bản thiết kế quy hoạch cũng đã vẽ xong hết rồi, việc xây xong cũng chỉ là sớm muộn.Tuy trong lòng Ninh Đông Hoan đã tò mò muốn chết, nhưng dù sao gã cũng rất biết điều, không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Vậy ta đợi các ngươi mang ngạc nhiên đến! Ôi mấy vụ kinh doanh trong Kinh thành đều bị hai người các ngươi bao hết rồi, có còn để đường sống cho người khác không?”“Lúc Tiểu Thảo chưa đến Kinh thành cũng không thấy đệ nói muốn làm ăn buôn bán gì.
Bây giờ thấy người khác kiếm được tiền nên đỏ mắt à?” Tuy Ninh Đông Lan là nhị ca của gã nhưng vẫn không nhịn được vạch mặt em trai mình.
Gã cũng sắp hai mươi rồi mà cả ngày vẫn lông bông không làm việc đàng hoàng, tối ngày chơi bời với một đám ăn chơi trác táng, có thể có tiền đồ gì chứ?Ninh Đông Hoan im lặng trong chốc lát, mặt dày lân la đến trước mặt Tiểu Thảo, cợt nhả nói: “Dư cô nương, dù sao chúng ta cũng là bạn bè quen biết đã lâu, cô...!có thể chỉ điểm cho tiểu đệ, chỉ điểm một cách kiếm tiền, để tiểu đệ cũng ăn theo kiếm chút tiền được không?”Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn gã, chê bai: “Ngươi là tiểu đệ ai thế? Ta cũng không già như vậy, có tiểu đệ lớn thế này.
Đệ đệ nhỏ nhất của ta mới ba tuổi!”“Dư cô nương, Dư cô nương...!cô đừng nóng giận! Tiếng “tiểu đệ” này là ta dám làm thuộc hạ của cô, cô chỉ đâu ta đi đó, tiểu đệ nhất định sẽ nghe theo!” Ninh Đông Hoan rất chân chó mà tiến lên phía trước, dáng vẻ nịnh hót của gã khiến Ninh Đông Lan hận không thể đạp cho gã một cước, cái thằng không biết xấu hổ này.Dư Tiểu Thảo vội vươn tay ngăn cản gã, nói: “Dẹp, ta cũng không dám coi tam công tử của phủ Vinh Quốc công như tiểu đệ sai vặt.
Nhưng mà nể mặt ta và ngươi quen biết nhau, ta có thể gợi ý cho ngươi.”“Ngài nói, mời ngài nói!” Ninh Đông Hoan hận không thể cung Dư Tiểu Thảo như thần tài, cúi người gật đầu, vô cùng nịnh nọt.Dư Tiểu Thảo không nỡ nhìn thẳng, nhếch miệng nói: “Không phải trong Kinh thành có chỗ đấu dế, đấu gà chọi sao? Còn ngươi tự xưng là nhà nuôi nhiều chó săn hung dữ đúng không? Ngươi có thể huấn luyện vài con, tổ chức đấu chó.
Mỗi ngày tổ chức vài trận đấu chó, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hoặc là cách một đoạn thời gian tổ chức đấu thần khuyển…”Dư Tiểu Thảo càng nói ánh mắt Ninh Đông Hoan càng sáng, cuối cùng kích động đến mức huơ tay múa chân.
Đúng vậy, nếu bàn về chó dữ trong Kinh thành, ai có thể so được với gã đây? Huấn luyện đấu chó không phải việc khó khăn gì với gã cả.
Tuy dân gian cũng có trò đấu chó nhưng đều là quy mô nhỏ.
Nếu như gã có thể tập hợp những huynh đệ cùng chí hướng lại một chỗ, tổ chức hội đấu chó thật lớn, chuyện kiếm tiền nhất định không thành vấn đề!Tiếp đó Tiểu Thảo lại dạy cho gã một ít công việc cần thiết.
Ví dụ như có một vài con chó cao lớn uy mãnh, nhìn qua có vẻ có phần thắng rất cao, thì đặt tỷ lệ thắng cao hơn, hấp dẫn người khác cũng cược cho nó.
Rồi dùng con chó nhìn thì bình thường nhưng thật ra lại rất hung dữ có thể đánh bại nó.
Cứ như vậy, người được lợi đương nhiên là “nhà cái” gã!Những thứ này Ninh Đông Hoan đương nhiên không biết ít hơn Dư Tiểu Thảo, gã càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng thực hiện.
Không lâu sau đó, đấu chó trở nên thịnh hành ở Kinh thành, mà sới đấu chó của Ninh Đông Hoan người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt.
Ninh Tam thiếu cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đây là chuyện sau này.Lại nói tiếp đoàn người giẫm lên ánh chiều tà, lúc đi đến cổng Kinh thành thì gặp một đoàn xe ngựa, nhìn có vẻ là gia quyến của vị quan nào đó, chỉ tính xe ngựa vận chuyện hành lý đã có mười mấy chiếc, hơn nữa còn có Tiêu cục nổi danh hộ tống.Một chiếc xe ngựa tinh xảo thiết kế tao nhã trong đoàn xe dừng lại trước mặt đám Tiểu Thảo, một bàn tay thon dài trắng trẻo vươn ra từ trong xe ngựa, vén màn xe gấp nếp được thêu hình