Tiếp xúc với Dư Tiểu Thảo mấy lần, ấn tượng của Hoàng hậu với nàng rất tốt.
Nàng thông minh, lanh lẹ, tài trí hơn người, thiên phú, tài hoa và khí chất nàng bộc lộ ra trong lúc lơ đãng không phải nữ nhân bình thường cũng có thể sánh được.Còn có, sống chung với nàng rất thoải mái, không cần phải giữ dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ, không phải lúc nào cũng chú ý lời nói và hành động, tất cả đều tự nhiên thoải mái.
Hoàng thượng nói vậy nàng ấy đương nhiên tán đồng.
Với tính tình của tiểu nha đầu này, ngọc bội ở trong tay nàng càng khiến người yên tâm hơn ở trong tay bất kỳ người nào khác.“Hoàng thượng đã chắc chắn như vậy thần thiếp cũng không nhiều lời nữa.” Hoàng hậu nương nương dừng một lát rồi nói tiếp “Nói đến thì Dư cô nương cũng là ân nhân cứu mạng của hoàng nhi, ngọc bội có quý giá đến đâu cũng không bằng tính mạng của hoàng nhi.
Hoàng thượng, người muốn tính kế con trai chúng ta, nhất định không thể bỏ qua cho hắn!”Hoàng hậu nương nương cắn răng giậm chân, muốn xé xác người kia ra.
Nàng ấy là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, sau khi gả vào hoàng gia ba năm mới có đứa con này.
Vợ chồng yêu thương nhau đến nay vẫn chỉ có một bảo bối như vậy, cũng là đứa con trai duy nhất của Hoàng thượng.
Y nữ của Thái y viện nói thể chất nàng ấy đặc biệt, rất khó mang thai đứa con thứ hai.
Nếu như Hãn Văn xảy ra chuyện gì, đó còn tàn nhẫn hơn việc lấy mạng nàng ấy nữa.Chu Quân Phàm vỗ nhẹ tay nàng, cam kết: “Yên tâm, nàng không nói trẫm cũng sẽ không tha cho kẻ dám mưu hại con cháu hoàng gia!”Tên ngu ngốc kia, muội muội gã mới mang thai sáu tháng, là nam hay nữ vẫn còn chưa chắc chắn đã mưu toan làm quốc cữu rồi! Bản thân không biết suy nghĩ bị người khác lợi dụng, còn dám mơ giữa ban ngày làm quan to!Thật ra thì chuyện này dù không sai ám vệ đi tra rõ thì Hoàng thượng cũng đoán được vài phần.
Trước mắt Vân phi là người duy nhất trong cung có tin vui, các chủ tử khác trong cung đều đang nhìn chằm chằm bụng nàng ta, rất sợ nàng ta sinh con trai trước, đoạt ân sủng của Hoàng thượng.Trước nay Chu Quân Phàm chưa từng để trong lòng tâm tư nho nhỏ của đám phi tần trong hậu cung.
Trên có Hoàng hậu trấn giữ, chuyện mưu hại con cháu hoàng gia, đám phi tần không có lá gan lớn như vậy, lén làm vài hành động nho nhỏ, chỉ cần không quá trớn hắn ta cũng coi như không biết.Vân phi cũng là người thành thật, biết điều và hèn nhát chỉ cách nhau một con đường.
Đại ca của nàng ta từ nhỏ đã được ba đời cưng chiều, trưởng thành tính cách lệch lạc không nói, làm việc còn không biết suy nghĩ.
Bốn tháng trước, bụng muội muội gã còn chưa có động tĩnh gì, ngay cả thái y cũng không dám xác định giới tính của thai nhi.
Gã thì hay rồi, bị một tên thầy tướng số lừa gạt, nói gã có số làm quốc cữu, đáng tiếc trên đường có hòn đá cản đường, chỉ cần dời nó đi thì con đường tương lai tiền đồ vô lượng.Gã thì vô học, vì muội muội vào cung làm phi tần nên được làm chức quan nhàn tản “Minh chính bá” ở trong triều.
Không ngờ rằng kẻ chí lớn tài mọn này không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, gan to hơn não, bị người lạ lừa gạt lại có thể động não mưu tính ra chuyện lớn động trời như vậy, mà gã còn suýt chút nữa thành công.Từ sau khi Minh Chính Bá biết được muội muội gã mang thai, gã bèn tham gia vào việc xây dựng bãi săn.
Quan viên quản lý bãi săn vì tầng quan hệ của Vân phi nên cũng nể mặt gã, không chia việc nặng nhọc gì cho gã.
Việc này khiến gã có rất nhiều thời gian chuẩn bị cho âm mưu kinh thiên động địa kia.Gã bỏ ra số tiền lớn thuê một nhóm cao thủ giang hồ để bọn chúng tìm kiếm tung tích của hổ ở khu vực gần bãi săn, hơn nữa còn dùng đến lượng lớn thuốc mê.
Thuốc mê rải trên con mồi máu thịt mơ hồ khiến một con hổ xui xẻo ngất xỉu, sau đó gã dùng lồng sắt đặc chế nuôi con hổ đó ở trong núi sâu.Trước hội săn bắn mấy ngày gã bắt đầu ngừng việc cho hổ ăn.
Sau khi chắc chắn Đại hoàng tử sẽ đi săn, gã để người làm tính toán lượng thuốc mê cần thiết.
Lượng thuốc mê đủ để khiến con hổ choáng váng rồi mang nó đến gần Đại hoàng tử.
Sau khi con hổ đói tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy con mồi ở trước mặt, đương nhiên sẽ không bỏ qua miếng thịt béo bở này...Kế hoạch của gã nhìn như hoang đường nhưng cũng coi như có hiệu quả.
Nếu như không phải Dư Tiểu Thảo xả thân dẫn dụ con hổ ra chỗ khác, nếu không phải bên cạnh nàng có hai con sói dũng mãnh thì nàng không những khó thoát khỏi miệng hổ mà ngay cả Đại hoàng tử cũng khó mà thoát khỏi tai họa này!Hội săn thú lần này tuy gặp phải khó khăn nhưng cũng không có thương vong, cũng coi như khá thành công! Con gấu to Chu Tuấn Dương săn được bị chia ra ban thưởng cho những vương công đại thần.
Bốn bàn chân gấu có một cái của Thái Thượng hoàng, một cái của Tĩnh Vương, một cái của Dư Tiểu Thảo, còn cái chân trước mập mạp nhất thì Hoàng thượng giữ lại cho mình.Thái Thượng hoàng cầm theo cái chân gấu ông được chia nhanh chóng đến tìm Dư Tiểu Thảo, bây giờ ông không còn tin tưởng vào tay nghề của ngự trù nữa, chỉ tin Dư Tiểu Thảo.
Chu Tuấn Dương không thẹn là cháu ông, cũng mang bàn chân gấu đến tìm nàng.
Hắn cảm thấy dù sao Tiểu Thảo cũng phải nấu một cái chân gấu, nấu thêm một cái cũng đâu tốn bao nhiêu công sức.
Kết quả là bốn cái chân gấu, bây giờ có đến ba cái xuất hiện trước mặt Dư Tiểu Thảo.Nhưng mà! Dù là gấu đen hay gấu nâu đều là động vật được bảo vệ trọng điểm ở hiện đại, Dư Tiểu Thảo chưa từng thấy loại động vật này, đừng nói đến chuyện nấu ăn thế nào, nếu như làm bừa chỉ sợ phí của trời.
Nàng không biết xử lý ba cái chân gấu này thế nào, cuối cùng vẫn muốn nhờ ngự trù hiểu cách nấu sơn trân nhất.Dù là xử lý hay nấu chân gấu đều không thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Sáng sớm ngày hôm sau ngự trù bèn bắt đầu làm việc.
Thêm cả Hoàng thượng, bốn bàn chân gấu đúng là khiến bọn họ phải vắt não suy nghĩ.Bốn bàn chân gấu nấu thành bốn món khác nhau: “Chân gấu hầm sâm nhung” màu vàng óng, nguyên hương đậm vị, vô cùng tươi ngon; “Chân gấu nhất phẩm” nấu nguyên cả bàn chân, mùi thơm nồng, sáng màu bóng loáng; “Chân gấu ninh đỏ”, thịt mềm, mùi thơm hấp dẫn; “Chân gấu ninh sợi” màu sắc hồng nhuận, tươi ngon thơm nồng, thịt mềm, nước