Các quan viên đều ngầm nói với nhau: Có người được uống rượu trái cây Hoàng thượng ban thưởng mà trước đây nằm liệt giường nhiều năm, bây giờ đã có thể đứng dậy đi lại.
Có người lúc trẻ đi theo Thái Thượng hoàng Nam chinh Bắc chiến nên có vết thương cũ, uống rượu nho Thái Thượng hoàng ban thưởng, đến mùa đông vết thương cũng không đau nữa, đi đứng cũng linh hoạt hơn nhiều...Nói đến Thái Thượng hoàng, lúc còn trẻ chinh chiến nhiều năm nổi danh là sói ba mạng, trên người vết thương mới chồng vết thương cũ.
Mười năm trước, khi ông nhường ngôi lại cho cháu trai, lúc đó ông hơn sáu mươi tuổi, tuổi già sức yếu, cả người đau ốm, lúc nghiêm trọng nhất đến lên xuống ngựa cũng cần người khác đỡ.Bây giờ thì sao? Lão nhân đã hơn bảy mươi mà nhìn qua chỉ như sáu mươi, lại còn trẻ tuổi hơn cả mười năm trước nữa.
Cả người trông cứ như đang hồi xuân vậy, mặt mũi hồng hào, lúc săn bắn mùa thu còn so tài với các thiếu niên nữa, cũng bắn chết không ít con mồi.Trong mắt các quan viên, những sự thay đổi này có quan hệ mật thiết với rượu hoa quả.
Tuy rằng ông mới chỉ uống rượu hoa quả từ đầu năm nay, nhưng lão tướng quân có quan hệ thân thiết với Thái Thượng hoàng đều đã được uống rượu nho của ông, trở về cũng nhớ mãi không quên.Cho nên ở trong lòng rất nhiều người, rượu hoa quả có thể so sánh với linh đan diệu dược của Đồng Nghiệp Đường, hiệu quả rất tốt.
Không ít người cao tuổi sức yếu, người nhà có quyền thế, người cao tuổi đã về hưu đều ngấm ngầm hỏi thăm nguồn gốc của rượu trái cây.
Nhưng mà ngoài hoàng tộc ra, có rất ít người biết rượu trái cây do ai tiến cống, người biết rõ tình hình không nhiều, cũng im lặng không tiết lộ một câu.
Lần nào bọn họ cũng thất vọng ra về!Nói lạc đề hơi xa rồi, nên tiếp tục nói về mấy nha hoàn tài giỏi bên cạnh Tiểu Thảo đi.
Ban đầu chọn bốn nha hoàn ở phủ Tướng quân, để Ngô Đồng và Sơn Trà ở bên cạnh, Sơn Trà chững chạc khiêm tốn, trước mắt việc trên dưới Dư phủ đều do nàng ta quản lý.Nàng vốn định giao việc này cho Ngô Đồng vì trải qua hai năm rèn giũa, dù là lòng trung thành hay là đối nhân xử thế nha đầu này đều đã tiến bộ rất nhiều.
Nhưng mà nàng ta tình nguyện đi theo tiểu thư làm nha hoàn thiếp thân, có thể học được không ít kiến thức và bản lĩnh.
Nhưng mà nàng ta quản lý công việc trong viện của Tiểu Thảo đâu vào đó, tiểu nha hoàn trong viện còn sợ nàng hơn cả sợ tiểu thư.
Cứ như vậy cũng dạy được không ít nha hoàn biết làm việc.Nếu như nói Ngô Đồng là cánh tay trái của nàng thì Nghênh Xuân đang dần dần trưởng thành chính là cánh tay phải của nàng.
Đừng nhìn tiểu nha đầu có những lúc ríu ra ríu rít như vậy, nhưng vừa ra khỏi cửa là thay đổi ngay lập tức, làm việc rất có tác phong, chưa bao giờ làm mất mặt chủ tử.Thám Xuân vẫn còn nhỏ tuổi, bây giờ đang cố gắng học toán với sư phụ.
Mỗi ngày thấy chủ tử vất vả xem sổ sách, muốn gánh vác công việc cho nàng nên lén đi theo nàng học xem sổ sách.
Tiểu Thảo thấy nàng ta có lòng cầu tiến bèn mời chuyên gia đến dạy nàng ta, học sinh cũng không chỉ có một mình nàng ta.
Sau này sản nghiệp gia đình nhà nàng sẽ phát triển mạnh hơn nữa, phòng thu chi sẽ cần nhiều người biết tính toán, hiện tại, cứ coi như bồi dưỡng nhân tài dự bị thôi!Mục tiêu của Thám Xuân là trở thành người tính toán sổ sách giỏi nhất bên cạnh chủ tử! Trước đây, chức trưởng sự chỉ do đàn ông đảm nhiệm, bây giờ thì khác rồi! Chủ tử nói, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời, nàng ta nhất định phải trở nên xuất sắc để những tên đàn ông đó đều hâm mộ phụ nữ phòng thu chi! Nhưng mà việc cấp thiết trước mắt là sử dụng thành thạo “chữ số Ả Rập” và “phép nhân” mà chủ tử dạy!Mấy nha hoàn trong nhà còn bận hơn cả chủ tử khiến Tiểu Thảo có chút chột dạ.
Nhưng mà, có việc có người làm thay, mấy nha hoàn này đều do chính tay nàng dạy dỗ, nàng chia sẻ sản nghiệp dưới tay cho bọn họ thì có vấn đề gì chứ?Cho nên, lần về nhà này của nàng vẫn là Nghênh Xuân và Ngô Đồng đi cùng.
À! Còn có Xuân Hoa và Thu Thực được Dương Quận vương phái đến bảo vệ nàng nữa.
Nhắc đến thì trong lòng Tiểu Thảo vẫn còn hơi áy náy với hai người này.Trở về từ bãi săn, hai người này cũng lặn mất một thời gian khá dài, nàng cứ tưởng rằng bọn họ bị Chu Tuấn Dương gọi về chấp hành nhiệm vụ! Dù sao đào tạo ra nữ ám vệ võ công cao cường có thể lấy một địch mười cũng tốn không ít công sức.
Nhưng sau đó, nàng mới biết được Xuân Hoa và Thu Thực chịu tội danh không bảo vệ chủ tử an toàn, trở về hình đường lĩnh phạt, nằm trên giường gần một tháng.Nếu như không phải Chu Tuấn Dương sợ đổi người mới sẽ khiến Tiểu Thảo nghi ngờ và buồn bã thì có lẽ hai bọn họ đã chẳng còn mạng rồi.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của tiểu nha đầu khi phải một thân một mình đối mặt với con hổ đói, Chu Tuấn Dương lại có xúc động muốn giết người.Tiểu nha đầu nhìn vẻ ngoài thì hồn nhiên không lo không nghĩ nhưng tối đến lại mơ ác mộng mấy ngày liền.
Nếu như đổi thành một đại tiểu thư yểu điệu thì chỉ sợ sẽ bệnh nặng chỉ còn nửa cái mạng.Xuân Hoa và Thu Thực lúc đó không ở bên cạnh bảo vệ nàng, để bọn họ nằm trên giường một tháng là Chu Tuấn Dương đã rất nhân từ, rất nể mặt nha đầu của hắn rồi.
Xuân Hoa và Thu Thực may mắn thoát khỏi tội chết càng thêm trung thành với “ân nhân cứu mạng” này, lần này nàng ra ngoài bọn họ đương nhiên đi theo bảo vệ.Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng theo về.
Thôn Đông Sơn và núi Tây Sơn mới là nhà của chúng nó.
Đồi nhỏ sau Hoàng trang không đủ để chúng nó đùa nghịch, ở Kinh thành càng khiến chúng nó thêm khó chịu.
Lúc ở bãi săn chúng nó mới được phóng thích thiên tính, suýt tàn phá hơn nửa số con mồi trong bãi săn.
Nhưng mà chúng nó không trở về cùng Tiểu Thảo mà chọn một con đường mòn chạy về như điên, lúc này hẳn là đã đến Tây Sơn đùa nghịch rồi.Nói ra thì đã lâu Tiểu Thảo không đến tiệm đồ kho ở phủ thành.
Cả nhà đại cô cũng đã mua nhà ở phủ thành rồi dọn đến để tiện cho việc buôn bán.
Tiệm đồ kho và cửa hàng dưa càng làm càng lớn, mua hoặc đổi mấy cửa hàng ở gần đó, gộp thành một cửa hàng lớn.
Hai cửa hàng được nhà đại cô gộp