Dư Tiểu Thảo đột ngột xuất hiện trong biển như quỷ quái lại trở thành cọng rơm cứu mạng của Trương Tam Sơn.“Dư cô nương! Mau, mau! Trang Tiểu Mạc bị một con trai rất lớn kẹp lại dưới đáy biển rồi, còn không mau cứu hắn không biết hắn còn sống nổi không!” Một người cao lớn thô kệch như Tưởng Tam Sơn giờ cũng gấp đến mức giọng nói run run sắp khóc đến nơi.Dư Tiểu Thảo nhẽ nhíu mày, nói với bọn họ: “Mọi người tiếp tục gọi cứu viện, ta để Tiểu Bố dẫn ta xuống đó xem tình hình thế nào! Đừng nóng, có lẽ chuyện không tệ như mọi người tưởng tượng đâu!”Chờ đến lúc Dư Tiểu Thảo lặn xuống nước, Trang Tiểu Mạc đã từ bỏ đã ngất đi.
Dư Tiểu Thảo sai Tiểu Bổ Thiên Thạch tạo một cái lồng không khí quanh đầu Trang Tiểu Mạc, dùng sức ép hết số nước biển hắn đã uống ra ngoài, sau đó để Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực khôi phục hô hấp cho hắn.Tuy nàng có thể dùng cách hô hấp nhân tạo để giải quyết vấn đề, nhưng nói sao thì người này tương lai hẳn sẽ là anh rể của nàng.
Trong xã hội phong kiến lạc hậu này, hô hấp nhân tạo miệng đối miệng quá mức kinh thế hãi tục, nếu có cách khác, nàng sẽ lập tức vứt bỏ cái cách mà nàng không thạo dùng này.Trang Tiểu Mạc đã khôi phục hô hấp nhưng trước mắt vẫn còn hôn mê.
Dư Tiểu Thảo cho hắn uống một giọt nước linh thạch rồi mặc kệ hắn.
Tất cả sự chú ý của nàng đều bị viên ngọc trai vô cùng lớn kia hấp dẫn.
Nếu Trang Tiểu Mạc đã mạo hiểm vươn tay vào mò thì bên trong sẽ có ngọc trai, hơn nữa kích thước nhất định không nhỏ!Dư Tiểu Thảo dùng ba giọt nước linh thạch mới dỗ được con trai to đó mở miệng ra.
Hạt ngọc trai to bên trong khiến nàng kinh ngạc không thôi, bảo sao tên Trang Tiểu Mạc kia sẽ mạo hiểm cả tính mạng.
Lấy được hạt ngọc trai to từ trong miệng nó.
Dư Tiểu Thảo vỗ vỗ vỏ trai, bơi trở về bên cạnh Trang Tiểu Mạc.Nàng suy nghĩ một lát rồi nhét hạt ngọc trai to đó vào trong tay hắn, lại nhét thêm viên ngọc trai tím nàng vừa kiếm được vào tay còn lại.
Ngọc trai có màu vốn là hàng hiếm có, hơn nữa màu tím đại diện cho màu của sự quý trọng và điềm lành, lần này hạng nhất chắc là của hắn rồi nhỉ? Làm xong mấy việc này, nàng giật giật dây thừng trên người Trang Tiểu Mạc để người trên thuyền kéo hắn lên.“Tưởng đại ca, Tưởng đại ca! Giây thừng lay động rồi!” Một người trẻ tuổi có vẻ lớn hơn Trang Tiểu Mạc một chút nghe lệnh quan sát động tĩnh của dây thừng và mặt biển thấy vậy thì kích động kêu lên.Tưởng Tam Sơn kêu gào một lát giờ cũng khàn giọng không kêu được nữa.
Gã nghe vậy thì hét lên với mấy người trẻ tuổi: “Còn ngây ra nó làm gì, mau kéo lên!”Bốn người chung tay dùng sức kéo- kéo được rồi! Tưởng Tam Sơn vô cùng vui mừng, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, nhanh lên! Có khi vẫn cứu được mạng Tiểu Mạc!”Mọi người nhanh tay hơn, ba chân bốn cẳng kéo Trang Tiểu Mạc lên thuyền.
Tưởng Tam Sơn để tay trước mũi hắn, vẫn còn thở.
Gã lại áp tai xuống ngực nghe thử, mọi thứ đều bình thường.Kỳ lạ, tuy rằng trước khi lên thuyền gã đã truyền ít không khí cho Trang Tiểu Mạc nhưng sợ là cũng chẳng còn bao nhiêu không khí.
Còn nữa, người đã hôn mê, không lẽ không bị sặc nước sao? Tưởng Tam Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu.Ngay sau đó, Dư Tiểu Thảo ngồi trên lưng Tiểu Bố, được nó cõng nhô lên khỏi mặt nước.
Tuy Tưởng Tam Sơn không biết Dư Tiểu Thảo làm thế nào mở được vỏ con trai to đó ra nhưng vẫn chân thành nói cảm ơn nàng.Dư Tiểu Thảo xua tay nói: “Thật ra ta cũng không làm gì nhiều, lúc ta xuống đó Tiểu Mạc ca đã hôn mê, mà con trai to đó đã bắt đầu hé miệng.
Ta chỉ đợi thêm một lúc đợi nó hé miệng ra hẳn thì giúp giật dây mà thôi… Ồ? Hình như trong tay Tiểu Mạc ca có cái gì đó?”Sự chú ý của Tưởng Tam Sơn và ba người còn lại lập tức chuyển đến tay Trang Tiểu Mạc.
Bọn họ dùng sức cạy tay hắn ra, sau khi thấy thứ trong tay hắn thì sợ ngây người...!hạt ngọc trai lớn thật đó, ước chừng phải lớn hơn cả trứng chim bồ câu nữa!Đúng lúc bọn họ đang cảm thán không thôi thì ngón tay Trang Tiểu Mạc giật giật, sau đó hắn tỉnh lại.
Tưởng Tam Sơn kích động lắc lắc hắn, giọng nói run rẩy: “Tiểu Mạc, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Nhìn này, ngươi thành công rồi! Ngươi đã lấy được viên ngọc trai to cao cấp rồi!”Trang Tiểu Mạc vẫn còn đang mơ màng, không biết mình đang ở đâu.
Hắn… không phải hắn đang nằm mơ chứ? Hắn chưa chết? Còn nữa, viên ngọc trai Tưởng đại ca cầm không phải là viên ngọc trai quý giá của con trai rất lớn đã kẹp hắn lại sao? Chuyện gì vậy? Không lẽ là Tưởng đại ca sai người cứu hắn lên, cũng tiện thể lấy luôn hạt ngọc trai ra?Chờ Tưởng Tam Sơn vẫn còn kích động kể lại tất cả sự việc một lần, Trang Tiểu Mạc càng hồ đồ.
Theo lý thì tay hắn ở trong miệng con trai, con trai đó sẽ không dễ dàng gì mở miệng ra.
Làm sao có thể qua một lát đã tự động thả tay hắn ra? Chuyện này… chuyện này quá vô lý!Ồ? Tay hắn đang cầm cái gì? Trang Tiểu Mạc phát hiện tay hắn nắm chặt cái gì đó, chậm rãi giơ ra nhìn, hắn run cả người.
Ngọc trai màu tím? Hắn chỉ nhớ trong miệng con trai to kia có một hạt ngọc trai trắng to bằng quả trứng bồ câu, bây giờ mấy người khác còn đang quan sát nó nữa, hạt ngọc trai tím này từ đâu tới?“Ồ! Tiểu Mạc, ngươi giỏi thật đó, lại còn lấy được ngọc trai tím.
Những quý nhân kia thích ngọc trai tím nhất, hạt ngọc trai này hẳn là rất đáng tiền?” Một người trẻ tuổi giật lấy hạt ngọc trai màu tím, cẩn thận quan sát, trong mắt lóe lên ánh sáng say mê.Một người trẻ tuổi khác gật đầu phụ họa: “Nghe thế hệ trước nói, năm đó Lô gia gia và ông nội Tiểu Mạc đều nổi tiếng trong nghề mò ngọc trai đã từng mò được một hạt ngọc trai tím nhỏ hơn viên này nhiều, bán được tám nghìn lượng bạc.
Cả nhà dời đến phủ thành sinh sống, mua cửa hàng làm ăn buôn bán, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Tiểu Mạc, lần này ngươi phát tài rồi!”Sau khi Tưởng Tam Sơn để mọi người ngắm nghía hạt ngọc trai xong một lượt thì cẩn thận trả lại cho Trang Tiểu Mạc.
Gã đột nhiên nhớ đến cái gì nói: “Vừa nãy Tiểu Thảo