Nhìn một bàn đầy ngọc trai to khoảng ngón tay cái, Chu Tuấn Dương đột nhiên mở miệng nói: “Mấy viên trân chây này không phải là Tiểu Long Nữ kia cho nàng đó chứ?”“Huynh nghĩ vậy cũng được!” Tiểu Thảo cố ra vẻ thần bí cười cười, thật ra trong lòng nàng muốn nói: Ngọc trai Tiểu Long Nữ đưa vẫn còn trong túi nàng, nàng không dám mang ra ngoài vì sợ mấy viên ngọc trai to như trứng gà đó sẽ dọa sợ mọi người.Cuộc thi mò ngọc trai lần nãy cũng coi như kết thúc tốt đẹp.
Ngọc trai to hơn đầu ngón tay cái thu mua năm sáu viên, hơn nữa mấy món trang sức đã mua ở Kinh thành điểm xuyết lên vài viên ngọc trai, làm mũ đội ngọc trai là được.
Còn viên ngọc trai tím sang trọng quý giá kia nạm ở chính giữa cái mũ, tăng thêm hẳn một bậc về giá trị của món trang sức này.Dù sao thì lúc Đoan Vương phi tổ chức thọ yến đội chiếc mũ sang trọng này đủ để trấn áp tứ phương khiến các vị khách quý kinh ngạc.
Càng khiến người khác hâm mộ là ngoài cái mũ này ra, trong cung còn tặng một chùm san hô đỏ cao khoảng một người, thân cành nguyên vẹn, màu sắc diễm lệ như ánh ban mai, đặt ở trong đại sảnh để mọi người thưởng thức.
Cây san hô này đưa đến những tiếng khen ngợi không thôi, những phụ nhân tông thất kia rối rít khen Đoan Vương phi có một người con trai hiếu thuận.Chỉ có vợ chồng Đoan Vương phi biết sự thật, cây san hô đỏ này là do nha đầu Dư Tiểu Thảo lặn xuống biển phát hiện ra.
Nha đầu này cũng hiếm thấy thật, còn nhỏ tuổi đã không màng danh lợi, nhân lúc không có ai len lén cống nạp san hô của Hoàng thượng, mượn tay Hoàng thượng dùng món quà giá trị liên thành này làm lễ vật.Đoan Vương phi càng tò mò hơn về tiểu nha đầu bà ấy chưa gặp mặt lần nào này.
Một tiểu cô nương làm ruộng, làm việc đâu ra đó còn rất phóng khoáng rộng rãi, khí chất thì ngay cả khuê tú trong Kinh thành cũng có chỗ không bì kịp.
Càng không cần nói đến thuật chế thuốc vô cùng thần kỳ của nàng.
Nghe nói nàng ở nông thôn theo học một đại phu chân đất mà tài năng không kém gì y thuật thế gia, thậm chí còn giỏi hơn.
Ngay cả cơ thể bệnh ốm liên miên của Đoan Vương cũng được nàng điều dưỡng dần dần khôi phục khỏe mạnh.Từ năng lực chế thuốc vô cùng thần kỳ của tiểu cô nương, có thể nhìn ra sư phụ của nàng hẳn là một thánh y lánh đời.
Rất nhiều người suy đoán ông là truyền nhân của Dược Cốc đã bị tiêu diệt từ tiền triều.
Trong truyền thuyết, truyền nhân của Dược Cốc có thể thay da đổi thịt cho người chết, có thuật cải tử hồi sinh, sống mãi không già nên mới khiến cho Hoàng đế tiền triều mơ ước, cuối cùng đưa đến họa diệt môn.Người đời suy đoán Dược Cốc hẳn là có môn đồ đã xuất sư, chỉ là khiêm tốn sống ẩn dật nơi núi rừng hoang vu, không tiết lộ thân phận cho người khác biết mà thôi.
Thế là, Vưu đại phu dạy y thuật vỡ lòng cho Tiểu Thảo lập tức bị nói thành cao nhân sống ẩn dật, mà Dư Tiểu Thảo là đệ tử của ông, tuy chỉ học được thuật chế thuốc và thuật dưỡng da nhưng cũng đủ để bá chủ một phương rồi.Không thể không nói, năng lực suy diễn của người đời quá mạnh mẽ.
Y dược và thuốc mà Tiểu Thảo chơi gian chế ra đều bị bọn họ nói ra một lý do hợp lý, nàng chỉ thiếu không đứng ra chứng nhận với mọi người mà thôi.Trong thọ yến của Đoan Vương phi, Dư Tiểu Thảo vẫn khiêm tốn như bình thường, chỉ tặng Vương phi một bộ mỹ phẩm dưỡng nhan nàng tự làm.
Chỗ ngồi cũng được xếp ở quanh các tiểu cô nương nàng biết, trong đó cũng có những người ngày thường không tiếp xúc nhiều, chỉ nhận ra mặt mũi, ngồi chung một chỗ cũng khá hòa hợp.Giới khuê tú trong Kinh thành, tuy lúc rảnh rỗi vẫn có người nói lời khó nghe nhưng đa số đều đánh giá tốt về Dư Tiểu Thảo.
Nói nàng tốt bụng hiền lành rất dễ gần, rất hào phóng với bạn bè thân thiết, hơn nữa còn biết tổ chức những buổi tụ họp vô cùng độc đáo.
So với mấy kiểu tiệc trà tiệc hoa đã cũ rích thì hái quả, săn thú, ra biển gì đó đều là những hoạt động rất mới mẻ đối với các tiểu thư khuê các này.Trong thọ yến, cháu gái Lương Giai Tuệ của Thái phó thấy Tiểu Thảo khá thân thiện thì hỏi dò: “Dư cô nương, nghe nói quả trong vườn nhà ngươi sắp đến mùa thu hoạch.
Không biết năm nay ngươi còn tổ chức buổi tụ họp ở vườn cây ăn quả không?”Con gái út Chu Yên Nhi của Táp Vương là một con hàng ăn uống, nàng ta nghe vậy thì lập tức dừng đũa, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Dư Tiểu Thảo, biểu cảm không cần nói cũng biết.
Trước đây nàng ta nghe nói Dư đại nhân là thần long thấy đầu không thấy đuôi nên cho rằng nàng là người có thù tất báo, rất khó làm quen.Hôm nay lần đầu gặp nhau mới biết, hóa ra nàng lại là người vừa hiền lành vừa thú vị như vậy.
Những món ăn ngon nàng nói, những câu chuyện thú vị về biển cả nàng kể khiến tiểu cô nương ước ao không thôi, chỉ hận quen biết nàng quá muộn, không thể đến buổi tụ họp bên bờ biển kia.
Nhưng mà bây giờ cũng không quá muộn, buổi tụ họp trong vườn cây ăn quả lần sau chắc có chỗ của nàng ta nhỉ?Vì thân phận Quận chúa của Tiểu Thảo nên người ngồi quanh bàn này không phải người có quan hệ với hoàng thất thì cũng là con cháu quan to nhất phẩm, bình thường đều khá kiêu ngạo.
Nhưng mà sau khi nghe Hạ Uyển Ngưng kể về việc nhặt hải sản ven bờ biển, thám hiểm dưới đáy biển, còn có cuộc thì mò ngọc trai, ai nấy đều mong ước được tham gia.
Hóa ra cuộc sống của một cô nương cũng có thể phong phú muôn màu như vậy.Nhất là khi nghe Tiểu Thảo nói hạng ba của cuộc thi mò ngọc trai là một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, bọn họ cảm thấy người sinh ra trong nhà đánh cá, sống cuộc sống không bị quản chế còn vui thú hơn ngày ngày phải ở nhà học cầm kỳ thi họa.Nhưng mà tự do trong mắt bọn họ đối với con cái nhà ngư dân mà nói, đó chỉ là cách bọn họ đương đầu với cuộc sống mưu sinh nghèo khó vất vả.
Trong mắt con cái nhà ngư dân, cuộc sống của những thiên chi kiều nữ kia mới đáng được hâm mộ.
Không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, sao biết người ta khổ cực nhường nào?Trong thọ yến của Đoan Vương phi, vòng bạn bè của Dư Tiểu Thảo lại rộng hơn.
Con gái của Táp Vương, cháu gái của Thái phó, cháu gái của Tông chính… Đến lúc tụ họp, huynh đệ tỷ muội bọn họ cũng không mời mà đến, cho nên lượng người đến buổi tụ họp trong vườn cây ăn quả vào