Chu Hãn Văn rất sợ Vương thúc sẽ làm cậu nhóc bại lộ nên vội vàng chen ngang câu chuyện: “Phụ hoàng, lễ trưởng thành của Tiểu Thảo tỷ đã bắt đầu, người còn không lên sẽ không xem được gì đâu!”Chu Quân Phàm trợn mắt nhìn cậu nhóc: Tiểu tử thối, chờ ta về nhà sẽ tính sổ với con! Hiểu được ý nghĩa ánh mắt đầy thâm ý của phụ hoàng, Chu Hãn Văn không tự chủ rụt đầu, nấp sau lưng Vương thúc.
Sau khi thấy phụ hoàng thong thả bước lên lầu ba, cậu nhóc quay lại nháy mắt với người bạn mới quen rồi nhanh chóng cáo mượn oai hùm đi lên theo.Hoàng thượng đến tham gia lễ trưởng thành của con gái, đây là chuyện vinh dự biết nhường nào? Ai còn nhớ chuyện có hợp quy tắc hay không? Các nữ quyến lầu ba nhanh chóng quỳ xuống, thỉnh an cửu ngũ chí tôn.Phòng Tử Trấn tranh thủ sai người mang cái ghế bành gỗ đỏ ra chủ vị, để tôn đại thần không mời mà đến này ngồi xuống.
Chu Tuấn Dương mặt dày đoạt vị trí thị vệ thiếp thân của Hoàng thượng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng sau lưng hắn ta.
Nhưng mà đôi mắt phượng quyến rũ kia lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng người mảnh mai đáng yêu nào đó.Tiểu nha đầu hình như bỗng chốc đã trưởng thành, thải y rộng lớn không che giấu được vóc người mảnh mai của nàng, đôi mày thanh tú, đôi mắt to trong sâu thẳm như đầm nước tĩnh lặng, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị hút vào đó.
Đôi môi nhỏ nhắn thoa một lớp son mỏng màu hồng nhạt giống như hoa hồng mềm mại yêu kiều, khiến người khác nảy ra ý xấu… Hồn của Chu Tuấn Dương sắp bị tiểu yêu tinh này câu đi rồi! Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của mỹ nam, Tiểu Thảo vốn đang bình tĩnh đột nhiên trở nên căng thẳng.Lúc này, Thái tử điện hạ cũng thẳng lưng đứng sau lưng phụ hoàng cậu nhóc.
Nhưng mà Dư Phàm đã nhanh chóng lấy một cái ghế cho cậu nhóc, để cậu nhóc ngồi bên cạnh Hoàng thượng.
Sau đó Tiểu Thạch Đầu cũng rất thản nhiên đứng sau lưng Thái tử điện hạ, chỉ là cơ thể hơi gầy kia không tạo được khí thế như Dương Quận vương mà thôi.Tô Nhiên nhìn vị trí của mình bị chiếm mất, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cũng may Dư Hải đã sai người kê thêm ghế ở bên cạnh nên y mới không đến mức không có chỗ ngồi.Lễ trưởng thành bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Hoàng thượng, hắn phất tay nói: “Các ngươi tiếp tục đi.” Nghi lễ long trọng tiếp tục diễn ra, chỉ là không khí trên lầu có hơi mất tự nhiên.Hạ Uyển Ngưng là tán giả, nàng ta đứng sau lưng Tiểu Thảo, nàng ta vừa cẩn thận cắt tóc cho Tiểu Thảo vừa nhỏ giọng nói chuyện với nàng, ngữ điệu có chút ghen tỵ: “Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đến tham gia lễ trưởng thành của muội, đây chính là vinh dự lớn nhất trong vòng khuê tú trong Kinh thành đó! Lần này muội nổi tiếng rồi.”“Chuyện chơi trội này tốt thật sao? Khoa trương quá chưa chắc đã tốt!” Dư Tiểu Thảo cũng nhỏ giọng oán trách với Hạ Uyển Ngưng.“Ồ! Có tận hai Tiểu Thảo tỷ!” Thái tử điện hạ bị choáng váng bởi hai người có khuôn mặt giống nhau, ăn mặc giống nhau.
Cậu nhóc còn tưởng do mắt bản thân có vấn đề nên xuất hiện ảo giác.
Sau khi dùng sức chớp mắt mấy cái mà hai bóng người vẫn tồn tại khiến cậu nhóc ngu người luôn.Tiểu Thạch Đầu đứng sau lưng cậu nhóc vội cúi đầu xuống giải thích: “Đại tỷ và nhị tỷ ta là song sinh, dáng vẻ giống nhau thôi.”“Song sinh? Không phải nói song sinh sẽ tranh đoạt sinh khí của nhau, chỉ có một người có thể sống sót sao?” Đây là cách giải thích trong nhân gian, rất nhiều nhà đều đưa một đứa đến một nơi rất xa để cầu cho cả hai đứa đều sống sót.
Thật ra thì bởi vì điều kiện chữa bệnh ở thời cổ đại còn lạc hậu, mà sinh đôi đều là sinh non, hai em bé ở trong bụng mẹ không được cung cấp đủ sinh dưỡng nên vừa sinh ra đã ốm yếu, nên tỷ lệ cùng sống sót rất thấp.Khi Dư Tiểu Thảo sinh ra vốn là đứa bé yếu hơn, cũng may Liễu thị nuôi con rất cẩn thận mới miễn cưỡng nuôi nàng đến tám tuổi.
Đáng tiếc nha đầu đó bệnh ốm liên miên, lại không thể sống sót qua tai nạn kia, thuận tiện cho linh hồn xuyên không của Lâm Hiểu Uyển trú ngụ.
Nếu như không có Tiểu Bổ Thiên Thạch, thân thể rách nát kia khó mà chịu được linh hồn xuyên không nhập xác, lại còn sống khỏe mạnh đến bây giờ.Chu Quân Phàm nghiêng đầu liếc mắt nhìn thằng con trai ngu ngốc của mình, ánh mắt cảnh cáo rất rõ ràng.
Lễ trưởng thành của người ta diễn ra nghiêm túc như vậy, tiểu tử ngươi hô to thế làm gì, ngứa đòn à? Chu Hãn Văn mếu máo, cố nén sự tò mò trong lòng, im lặng xem tiếp.Sau khi hai tán giả chải tóc xong cho hai người thì để cái lược lên cái chiếu phía Nam.
Lúc này Hoàng hậu nương nương làm chính tân đứng dậy, Liễu thị và Phòng phu nhân bưng chậu nước cho nàng ấy rửa tay rồi ai về vị trí của người đó.Hai chị em Tiểu Thảo và Tiểu Liên chuyển hướng ngồi về phía Đông, ở đó có Thế tử phu nhân An Ninh Hầu dâng lên khăn và trâm cài tóc.
Hoàng hậu nương nương chậm rãi đi đến trước mặt hai người, cao giọng chúc phúc: “Ngày lành tháng tốt, càng thêm tốt đẹp.
Không còn trẻ con, mọi sự như ý.
Sống lâu gặp lành, cả đời hạnh phúc.” Sau đó nàng ấy quỳ ngồi trên đệm chải đầu cài trâm cho hai người rồi trở về chỗ cũ.Hạ Uyển Ngưng búi tóc cài trâm tượng trưng Tiểu Thảo cho nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương tự tay cài trâm cho muội, muội muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được! Nhưng mà không sao, dù có chuyện gì, Dương Quận vương của muội cũng sẽ gánh thay muội.
Muội nhìn hắn đi, nhìn muội chằm chằm, mắt sắp thành mắt gà chọi đến nơi rồi!”Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía bóng người cao lớn kia.
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng đầy thâm tình, khuôn mặt xinh đẹp của nàng dần dần đỏ lên, chậm rãi cúi xuống.
Cái cúi đầu dịu dàng giống như bông hoa sen đang ngại ngùng, Chu Tuấn Dương nhìn thấy lại có một loại phong tình khác.Chị em Tiểu Thảo từ từ đứng dậy, khách khứa xung quanh rối rít chúc mừng hai người.
Trong số này có mấy người thật lòng, có mấy người giả vờ thì khó mà biết được.
Hai chị em trở về phòng thay quần áo, Hạ Uyển Ngưng lấy quần áo từ chỗ chị dâu, đi