Gã sai vặt thiếp thân mới nhậm chức bên cạnh Chu Tuấn Dương - Hầu Hiểu Lượng vội vàng múc một bát canh cho chủ tử, toét miệng cười nói: “Chủ tử ngài không cần tự làm, nô tài múc giúp ngài!”“Ngươi cũng biết điều đấy… Gia cần ngươi múc canh sao? Cút!” Chu Tuấn Dương bị tên nô tài không có mắt nhìn này chọc giận, hắn muốn uống canh sao? Hắn muốn người múc canh kìa!Cuối cùng Dư Tiểu Thảo không chịu được quay sang nhìn Chu Tuấn Dương đang tỏ vẻ vô cùng đáng thương, múc cho hắn một bát canh.
Nhìn hắn vui vẻ uống canh, khoa trương tán thưởng mà vừa tức vừa buồn cười, đã hơn hai mươi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy.
Đương nhiên, vẻ trẻ con này hắn chỉ để lộ trước mặt nàng.Dư Tiểu Thảo gạt ra từ trong đống lửa một con “gà bọc lá sen nướng đất sét”, sai Chu Tuấn Dương gõ vỡ lớp bùn bên ngoài, lộ ra lá sen ở bên trong.
Mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, nàng xé ra một cái đùi gà to đưa cho Tô Nhiên trước.
Lại xé nốt cái đùi gà còn lại nhét vào miệng tên nào đó đang u oán nhìn nàng, sau đó chính nàng cũng xé hai cái cánh ra ăn.Dư Tiểu Thảo vừa gặm cánh gà vừa nhìn xung quanh, đã gần đến biên ải rồi, cảnh vật xung quanh trở nên trống vắng hẳn, ngoài rừng cây nhỏ cách đó không xa thì phóng mắt đều là bình nguyên rộng lớn.
Nàng ném xương gà vào trong đống lửa, nhận lấy khăn tay Chu Tuấn Dương đưa đến lau tay, đột nhiên buột miệng hỏi: “Nơi này hoang vu hẻo lánh, trong vòng mười mấy dặm chẳng thấy một bóng người, gần đây sẽ không có bầy sói qua lại chứ?”“Không sao, dù có gặp bầy sói chúng ta cũng đông người, bọn chúng sẽ không dám tấn công đâu...!nhưng mà nếu có người cố ý dẫn bọn chúng tới thì lại là chuyện khác!” Chu Tuấn Dương trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía rừng cây, khí thế ác liệt trên người hắn khiến người khác không rét mà run, giống như lưỡi đao sắc bén có thể rời vỏ bất cứ lúc nào.Tô Nhiên thì nhàn nhã dùng khăn tay trắng lau tay, nụ cười càng ấm áp hơn.
Người hiểu y đều biết thói quen của y, y cười càng dịu dàng thân thiện bao nhiêu thì thủ đoạn càng tàn nhẫn ác liệt bấy nhiêu.
Trong lúc mỉm cười lấy mạng người ta, giây trước còn khiến người ta cảm thấy gió xuân ấm áp, giây sau đã khiến người đó rơi vào địa ngục lạnh lẽo tối tăm, đây cũng chính là nét độc đáo trong nụ cười của y.Y và Dương Quận vương, một Diêm La mỉm cười, một sát thần mặt lạnh, hai người phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng đều ra tay tàn nhẫn không hề lưu tình.Dư Tiểu Thảo phản ứng chậm hơn, nàng cúi đầu uống một ngụm canh, nhìn Chu Tuấn Dương đang phóng khí lạnh ra ngoài và Tô Nhiên đang mỉm cười như gió xuân mười dặm, hình như nhận ra có vấn đề gì đó, hỏi: “Sao thế? Có địch à?”Tô Nhiên mỉm cười trấn an nàng, nói: “Không sao, chỉ là mấy con sói hoang mà thôi.
Nếu ngươi sợ thì vào trong lều tránh trước đi, chờ bọn chúng bị diệt sạch ra ngoài cũng không muộn.”“Đúng là có bầy sói? Coi cái miệng thối của ta này, nói gì gặp đó!” Dư Tiểu Thảo thấy binh lính xung quanh rối rít đề phòng thì nhớ đến lần bầy sói xuống núi trong thôn.
Một hai con sói chẳng có gì đáng sợ nhưng lực sát thương của một đàn sói lại không thể coi thường.Chu Tuấn Dương quay lại nhìn Tiểu Thảo, không yên tâm nói: “Nàng gọi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch về đi, có chúng nó bảo vệ nàng ta sẽ yên tâm hơn!”Hắn còn chưa nói xong thì hai bóng sói một trắng một đen nhanh như chớp phóng đến bên này.
Trước khi binh lính Hỏa khí doanh kịp phản ứng chúng nó đã vọt qua đỉnh đầu bọn họ, chuẩn xác dừng lại ở bên cạnh Tiểu Thảo, giống như thị vệ trung thành bảo vệ nàng ở giữa.Tô Nhiên chỉ cách Tiểu Thảo khoảng hai bước khẽ vuốt ve Tiểu Bạch đã ngồi xuống còn cao bằng một người nhưng đổi lại là ánh mắt xem thường của nó.
Tiểu Bạch rất kiêu ngạo, dù là người Dư gia cũng chỉ có Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu lớn lên cùng nó mới có được vinh dự tiếp xúc gần với nó, nếu là những người khác sẽ bị nó dọa phát sợ.
Nhưng mà bản năng của động vật nói cho nó biết, Tô Nhiên này không phải nhân vật tầm thường nên nó chỉ quay đầu nhìn y không kiên nhẫn, nếu là người khác nó đã sớm nhẹ răng xù lông gừ gừ rồi.Gió đêm thổi đến mùi máu tanh nhàn nhạt, từng điểm sáng phía xa xa dần dần đến gần.
Trong ánh trăng mờ tối, Tiểu Thảo tinh mắt phát hiện phía trước bầy sói có mấy bóng người đang tập tễnh chạy.“Ôi! Mau đi cứu người! Thấy có thêm một bóng người ngã nhào xuống bị chôn vùi trong bầy sói, Dư Tiểu Thảo không nhịn được hô to.“Ngoan ngoãn ở bên cạnh Tô tổng quản, gia qua đó xem thế nào!” Chu Tuấn Dương thấy Tiểu Thảo động lòng trắc ẩn, nếu tiếp tục không làm gì thì chỉ sợ tiểu nha đầu hiền lành này sẽ tự dằn vặt tự trách trong một thời gian dài.Dư Tiểu Thảo thấy trong bụi cây xa xa lóe lên rất nhiều ánh mắt xanh lục thì lo lắng dặn hắn: “Nhất định phải cẩn thận đó…”Chu Tuấn Dương mặc quần áo màu đen, bóng dáng cao lớn nhanh chóng lẩn vào trong màn đêm.
Do được nước linh thạch cải tạo dần dần nên thị lực của Tiểu Thảo cũng tăng lên, nàng thoáng thấy được cảnh tượng phía xa.
Ánh lửa lập lòe phía xa xa, nơi có nhiều ánh sáng nhất che chở cho một người ở giữa, mà bọn họ đang ra sức chạy về phía này.Nhưng vì mệt mỏi không chịu được, lại còn bị thương vô số nên bọn họ không thể chạy thoát khỏi bầy sói bị mùi máu tanh hấp dẫn.
Trong đám người đó lại có hai người tách đoàn, dùng máu thịt của mình ngăn cản tốc độ của bầy sói, dùng mạng đổi lấy cơ hội sống sót cho chủ nhân.
Người được bảo vệ kia vừa chạy về phía trước vừa quay đầu lại hét lên vừa bi thương vừa bất lực.“Đức Nhượng! Hưu Tiệp!” Gia Luật Vinh nhìn thân tín bên người càng ngày càng ít, bọn họ tránh thoát được âm mưu của phản tặc nhưng không ngờ lại bỏ mạng trong miệng sói.“Quân chủ! Chạy mau, đừng để các huynh đệ hy sinh vô ích!” Hai thân vệ của Gia Luật Vinh, một người đỡ một cánh tay của chủ tử, cố nén sự mệt mỏi và đau đớn do vết thương gây ra, chạy bạt mạng về phía phát ra ánh lửa mang lại hy vọng kia.Lúc này ở xung quanh đây