"Nếu ta nhớ không lầm, trong nhà Tiểu Thảo còn có một con hoẵng, mãi vẫn không thấy lớn.” Tô Nhiên duỗi tay tới chỗ con mèo nhỏ, bị nó dùng móng vuốt cào nên rụt về.
Tốc độ thật sự rất nhanh, với thân thủ của y lại không thể tránh đi được.
Đoán chừng là nể mặt Tiểu Thảo, tiểu tử kia mới thu móng vuốt sắc bén về, nếu không trên tay y đã có mấy dấu móng vuốt máu chảy đầm đìa rồi.Mấy con thú cưng của nhà tiểu nha đầu không có con nào là bình thường, ngay cả con hoẵng nhìn qua bình thường cũng tinh ranh như khỉ.
Nghe nói Hạ nha đầu nhà Thái trưởng công chúa từng xin Tiểu Thảo con hoẵng này, bị Tiểu Bào Tử nho nhỏ nghe thấy, từ đó về sau, chỉ cần nha đầu họ Hạ đến Dư phủ, Tiểu Bào Tử sẽ trốn mất không thấy bóng dáng, mãi đến lúc Hạ nha đầu rời đi mới đi ra, càng khỏi cần nói tới hai con chó sói trắng đen kia.
Bây giờ, một tiểu gia hỏa không khác gì con mèo nhỏ cũng hành động nhanh đến y không tránh được!Nhưng mà trong mắt y, khác thường nhất chính là chủ nhân của những con thú cưng này.
Một tiểu cô nương xuất thân nhà nông hơn mười tuổi, cha mẹ tổ tiên đều là ngư dân chính cống, không có một người xuất sắc, lại mang theo “mười tám loại võ nghệ”.
Cải tạo cây trồng sản lượng cao, trồng rau quả lều lớn, chế thuốc, phối dược thiện, ủ rượu, làm rau, làm bánh ngọt, đồ lạnh…Nghe nói tiểu nha đầu cũng rất có năng lực trên phương diện trồng hoa, người qua lại thân thiết với Phòng gia trong Kinh thích chăm hoa làm cỏ, chỉ cần hoa trong nhà không có sức sống thì đưa đến Phòng gia.
Mỗi lần lúc trả về, những hoa cỏ tinh phẩm khó chăm sóc kia đều cực kỳ có sức sống, giống như ăn linh đan diệu dược vậy!Ngoài những cái này có chút liên quan đến làm ruộng, trồng rau và nhà nông, những thứ khác đều không phải một cô gái nhà nông bình thường có thể tiếp xúc được, càng không cần nói đến thông thạo.
Nếu nghiên cứu kĩ về nha đầu này sẽ thấy rất nhiều chuyện không hợp lẽ thường, nếu không phải Hoàng thượng ngăn cản, y đã sớm ra tay điều tra thử rồi.
Không phải lo tiểu nha đầu sẽ gây ra chuyện gì, chỉ là muốn thỏa mãn lòng tò mò của mình một chút mà thôi.Hình như Hoàng thượng đã biết bí mật trên người tiểu nha đầu nên cố ý dặn dò y đừng đi điều tra nàng, hơn nữa còn muốn sử dụng tất cả thủ đoạn để đề phòng người khác đi điều tra tiểu cô nương này.
Những người có ý đồ và ác ý với tiểu cô nương kia, có thể cảnh cáo thì cảnh cáo, nếu không nghe cảnh cáo… trực tiếp bóp chết ngọn nguồn! Nếu không, mấy năm nay tiểu nha đầu gây ra nhiều động tĩnh ở Kinh thành như vậy, sao bên người vẫn có thể sóng yên biển lặng được chứ?Tô Nhiên thu lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ trên người con mèo nhỏ.
Vẻ mặt căng thẳng của Dư Tiểu Thảo mới hơi thả lỏng một chút.
Với sự nhanh trí và thủ đoạn của Tô tiên sinh, muốn thăm dò bí mật trên người Bánh Trôi và nàng, chắc chắn nàng sẽ như một tờ giấy mở ra phơi bày trước mặt y.
Trong lòng nàng đang thầm cầu nguyện Tô tiên sinh tuyệt đối đừng thấy tò mò về Tiểu Bổ Thiên Thạch thì tốt hơn![Yên tâm đi! Họ Tô nghe lệnh Hoàng đế của các ngươi, chỉ cần Hoàng đế không lên tiếng, y sẽ không làm chuyện thừa.
Không tin, ngươi hỏi thử người đàn ông của mình xem, không phải hắn có thuật đọc tâm gà mờ sao?]Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành mèo con, lười biếng giãn người ra, nhảy lên trên bàn, lấy một miếng thịt hươu thì là từ trong đĩa ném cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm sấp bên cạnh bàn đợi được cho ăn.
Những thứ đồ ăn không có linh khí này, cho dù có ngon cũng không khiến nó có chút xíu hứng thú nào.
Dù sao với tu vi của nó bây giờ còn chưa tiến hóa ra được vị giác đâu!Tiểu Thảo thấy Tô tiên sinh ăn cơm chiều xong thì trở về phòng cách vách để nghỉ ngơi, không nhắc một chữ đến chuyện của mèo vàng nhỏ.
Nàng nghi ngờ đưa mắt nhìn Chu Tuấn Dương đang để bát đũa trong tay xuống.Chu Tuấn Dương không đành lòng nhìn nàng lo lắng đề phòng, bèn giải thích nghi hoặc cho nàng: “Hoàng thượng không cho y điều tra, trước giờ Tô tổng quản sẽ không nhiều chuyện! Nàng nói gia nghe xem, có phải Hoàng thượng biết được bí mật của nàng nên mới cấm những người khác đi thăm dò nàng không?”“Hoàng thượng cơ trí anh minh như vậy, nhìn rõ mọi việc, chút đạo hạnh này của ta sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của ngài ấy chứ?” Dư Tiểu Thảo bất đắc dĩ, giọng nói như mình rất may mắn nói: “Cũng may Hoàng thượng là minh quân, không ngấp nghé bảo bối của thần tử, nếu không… khó mà tưởng tượng nổi!”Chu Tuấn Dương im lặng, trên mặt không có chút cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu nàng, một lúc lâu mới như có như không nói một câu: “Đừng sợ, có gia ở đây!”Đôi mắt của Dư Tiểu Thảo lập tức bắt đầu chua xót, nước mắt trong suốt đong đầy hốc mắt.
Trong lòng nàng rất hiểu thâm ý nặng nề chứa trong những từ này.
Đừng sợ, cho dù quay lưng với cả thế giới, gia vẫn sẽ đứng bên cạnh nàng mãi mãi, dùng thân thể bằng xương bằng thịt bảo vệ một vùng trời bình yên cho nàng…Nàng chớp chớp mắt, giọng điệu vờ như nhẹ nhàng, vui vẻ đáp: “Huynh nói đúng! Trời có sập xuống, vẫn có người cao chống đỡ! Chúng ta cần gì phải buồn lo vô cớ, cuộc sống tốt đẹp như vậy, chúng ta phải quý trọng nó chứ! Duệ Chi, dựa vào biểu hiện của huynh, bản cô nương trịnh trọng tuyên bố kỳ khảo sát kết thúc trước thời hạn!”“Thật sao? Vậy gia lập tức cho người đưa thư về, bảo phụ vương và mẫu phi chuẩn bị chuyện cầu hôn…” Chu Tuấn Dương không ngờ sẽ có thu hoạch bất ngờ như vậy, đôi mắt phượng quyến rũ chợt phát ra ánh sáng vui sướng khó nói thành lời, sáng đến có thể chói mù mắt người khác.
Trên khuôn mặt anh tuấn phi giới tính không thể che giấu ý cười được nữa.Đôi mắt to của Dư Tiểu Thảo cười đến cong cong, hai đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt không son phấn chứa đầy niềm vui.
Khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của nam nhân trước mặt này chỉ xuất hiện vì nàng, bóng dáng cao lớn thon dài, mang theo rắn rỏi kia giống như có thể che chắn tất cả mưa gió vì nàng, nàng cần gì phải lo được lo mất nữa? Xác định rồi, chính là nam nhân này! Nàng tin rằng nam nhân vui vẻ đến luống cuống tay chân này có thể cho nàng hạnh phúc mà nàng muốn.“Đừng gấp gáp! Bây giờ chỉ còn ba bốn tháng là tới