Chu Tuấn Dương thấy Tổng quản Tô Nhiên sắp không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, sợ y nổi giận vì tiểu cô nương “mạo phạm”, vội nói sang chuyện khác: “Không phải nói mèo nhỏ lại có phát hiện gì sao? Nếu lại thêm một gốc nhân sâm hay linh chi hơn trăm năm tuổi nữa, thì thu hoạch hôm nay đúng là không nhỏ đấy!”Nhân sâm trên trăm năm? Hừ hừ! Giữ chắc cái cằm của huynh nhé, tránh đến lúc đó ngạc nhiên đến rơi luôn, mất hết mặt mũi.
Dư Tiểu Thảo cau cái mũi nhỏ, vẻ mặt “huynh chỉ nhìn là được rồi”.Tiểu Bổ Thiên Thạch nhảy ra từ trong lòng Tiểu Thảo, nhanh nhẹn xuyên qua bụi cỏ cao ngang đầu gối.
Rõ ràng Tô Nhiên có hứng thú với năng lực của nó, nhưng bị hành động chọc cười của Tiểu Hắc khi nãy, nên ham muốn thăm dò đã mất đi rất nhiều.
Y theo sát phía sau mèo vàng nhỏ, xem thử rốt cuộc nó sẽ mang đến cho bọn họ bất ngờ mới như thế nào.Mèo vàng nhỏ chạy rất nhanh, nhưng với thân thủ của Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên vẫn dư sức đuổi kịp tốc độ của nó.
Có thể thấy nó vì thông cảm những “nhân loại yếu ớt” này mà bước chậm lại.
Về phần Dư Tiểu Thảo – nhân loại nó cảm thấy yếu nhất đang được Chu Tuấn Dương ôm lấy eo nhỏ, thể nghiệm cảm giác khinh công chân không chạm đất.Vòng mấy vòng trong rừng núi, trước mắt đột nhiên rộng rãi thông suốt, rừng rậm biến mất, vách núi dốc đứng sâu vạn trượng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy mèo vàng nhỏ dừng chân, hơi dựng mũi lên, đi một vòng, chạy nhanh vào sơn cốc đá lởm chởm phía vách núi.Dư Tiểu Thảo bị ôm trên cánh tay tráng kiện như cái túi rỗng, cảm giác cũng không quá tốt đẹp.
Chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn một trận, cảm giác say xe đã lâu không gặp lại tập kích nàng lần nữa.
Sao còn chưa đến? Nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ nôn ra mất!Chu Tuấn Dương nhận ra Tiểu Thảo không khỏe, vội vàng đổi tư thế, ôm nàng vào lòng như cách ôm công chúa, để đầu nàng nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực cường tráng của hắn.
Dư Tiểu Thảo theo bản năng ôm lấy cổ hắn, nở một nụ cười đáng thương với Chu Tuấn Dương đang cúi đầu nhìn mình.Tiểu nha đầu rất nhẹ, gần như không bằng trọng lượng của một túi gạo.
Chu Tuấn Dương nhìn khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt của tiểu cô nương và nụ cười yếu ớt trên mặt nàng, một loại đau đớn đánh sâu vào tim: Trở về kinh rồi lại tìm thêm hai trợ thủ đắc lực cho tiểu nha đầu, chia sẻ việc làm ăn và gây giống giúp nàng!Là một tiểu cô nương vừa mới cập kê không lâu, các khuê tú trong kinh đều chỉ ở trong nội viện thêu hoa, chăm sóc cây cỏ, ngâm thơ, đánh đàn, còn là cái tuổi làm nũng bên cạnh cha mẹ.
Tiểu nha đầu của hắn lại có quá nhiều gánh nặng trên vai.Hoàng thượng đặt gánh nặng giải quyết vấn đề dân sinh lên người một tiểu cô nương, quá là vô trách nhiệm! Áp lực của tiểu nha đầu này lớn đến mức nào chứ, người gầy đến không còn bao nhiêu miếng thịt, eo nhỏ chỉ một bàn tay của hắn cũng có thể nắm được.Đợi sau khi giải quyết vấn đề ngựa giống của trại nuôi ngựa xong, hắn muốn tấu lên Hoàng thượng, bảo huynh ấy giảm áp lực cho tiểu nha đầu! Bây giờ kỹ thuật trồng trọt lúa mì vụ đông và ngô đã hoàn thiện rồi, tiểu nha đầu cũng nên thoát khỏi việc làm ruộng nặng nề, chỉ cần làm chuyện mà mình thích thôi!Chu Tuấn Dương nhất tâm lưỡng dụng, vừa suy nghĩ nên gánh vác thay tiểu nha đầu thế nào, vừa chú ý không làm rơi tiểu cô nương mềm mại trong lòng, chạy nhanh trong nham thạch ở sơn cốc.Trong sơn cốc yên tĩnh, một con mèo vàng nhỏ lớn bằng một nắm tay nhẹ nhàng chạy nhảy trên núi đá.
Hai nam tử một đen một trắng tuấn tú đẹp trai đuổi sát theo phía sau nó.
Trong lòng nam tử áo đen ôm một thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt như tinh linh… Về phần Hầu Hiểu Lượng và hai nô tỳ Xuân Hoa Thu Thực không biết đã bị ném ở đâu rồi.Đột nhiên, mèo vàng nhỏ dừng chân lại trước vách đá dựng đứng cao nghìn trượng.
Dường như nó đã phát hiện ra thứ gì đó, từ từ cong người, nhẹ nhàng đến gần chỗ đá vụn và bụi cỏ phức tạp.
Dáng vẻ đó như bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông tấn công vậy.Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên cũng nhận ra có gì đó không đúng, dừng lại ở cách đó không xa.
Chu Tuấn Dương buông Tiểu Thảo xuống, nhỏ giọng dặn dò nàng đi theo phía sau mình, tuyệt đối đừng rời đi xa khỏi hắn ba bước.
Tô Nhiên từ từ đi trước, nhịp bước không chút tiếng động, vẻ mặt đề phòng.Một tiếng rên rỉ yếu ớt đột nhiên vang lên từ trong bụi cỏ phía trước mèo vàng nhỏ.
Tiểu Bổ Thiên Thạch dừng chân lại một lát, vẫn từ từ bước hai bước đến gần nhân loại bị thương.
Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên liếc mắt nhìn nhau, không hề dừng chân lại, từ từ đến gần bụi cỏ lộn xộn kia.Đến gần, cảnh tượng trong bụi cỏ hiện ra trước mặt ba người: Một ông cụ tóc hoa râm, chòm râu rối bù đang nằm trong đá vụn, giống như vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, vẻ mặt đau đớn.
Trên mặt và tay ông ta đều là vết trầy xước, khóe miệng có vết máu loang lổ, một cái chân cong lại với góc độ không tự nhiên.
Tóm lại là bị thương không nhẹ!“A! Có lẽ vị lão tiên sinh này rơi xuống từ trên vách núi!” Dư Tiểu Thảo nhìn xung quanh, một cái hòm thuốc rơi tứ tung nằm cách chỗ ông cụ bị thương không xa.
Hay lắm! Còn là cùng nghề nữa![Nhân sâm nghìn năm ở ngay trên vách núi này!] Tiểu Bổ Thiên Thạch không có hứng thú với người bị thương, loài người yếu ớt không thể khiến nó thấy đồng cảm.
Ngoài người hoặc vật có liên quan đến chủ nhân, những người khác có liên quan gì với nó chứ? Nó tung người mấy cái, leo lên tảng đá và nhánh cây nhỏ nghiêng ra, lên trên vách đá, dừng lại bên cạnh nhân sâm nghìn năm.Nhân sâm nghìn năm kia tuyệt đối là có thể gặp không thể cầu, đương nhiên Tiểu Thảo sẽ không bỏ qua! Nàng nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông bên cạnh, cuối cùng nói với Tô Nhiên: “Tô tiên sinh, phiền ngài đi lên hái dược liệu xuống giúp, có được không?”Tuy chỉ là thầy thuốc gà mờ, nhưng người bị thương ở trước mặt, nàng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Mà lúc này Chu Tuấn Dương đang bảo vệ bên cạnh nàng, mặc cho nàng có nói gì cũng không thể để nàng lại trước một người xa lạ được, dù người đó