Mỗi khi nói đến chuyện này, Tiểu Thảo luôn cảm thấy vừa buồn cười lại cảm động.
Một người cao lớn thô kệch như cha nuôi vậy mà lại chạy đến trước mặt Hoàng thượng khóc sướt mướt, chỉ vì có thể ở lại, tận mắt nhìn thấy nàng xuất giá.Mấy năm nay cha nuôi đối xử với nàng như với con gái ruột, có cái gì ngon, chuyện gì vui, vải vóc quần áo, ngọc ngà châu báu các loại đều sẽ nghĩ đến nàng, dành riêng cho nàng một phần.
Cho dù sau khi có Lân Lân cũng chưa bao giờ thay đổi.
Có đôi khi còn đối xử với nàng tốt hơn cả con trai.
Mẹ nuôi cũng chưa từng xem nàng như người ngoài, cũng dạy dỗ nàng rất nhiều về cư xử, lễ nghĩa, quản lý nhà cửa.Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân cũng luôn xem nàng như chị ruột của cậu nhóc, còn từng tranh giành sủng ái với Tiểu Thạch Đầu.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu lớn rồi, không thèm tranh giành với một thằng nhóc.
Phòng Hạo Lân luôn rất thân thiết với người chị này, ngay cả mẹ ruột cũng phải đứng sang một bên đó.
Có thêm một đôi cha mẹ yêu thương, Tiểu Thảo cảm thấy mình rất hạnh phúc.Nếu bây giờ nàng có thể chọn trở về thế kỷ hai mươi mốt hay ở lại, nàng sẽ không chút do dự lựa chọn cái sau.
Bởi vì ở đây có những người yêu nàng, cũng có những người nàng yêu!“Tiểu thư, Triệu lão tướng quân và vợ chồng của Triệu tướng quân đến rồi!” Theo một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiểu nha đầu ở cổng trong vội vàng chạy đến, giòn giã bẩm báo.“Triệu gia gia và Triệu bá bá đến rồi? Còn có Triệu bá mẫu nữa sao? Ta phải tự mình đi nghênh đón mới được!” Dư Tiểu Thảo bảo Tô Nhiên nằm nghỉ trên xích đu mình hay nằm, vội vàng chạy đến cổng trong.
Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu để ý cha con Triệu thị như thế cũng đi theo qua.
Trong nhà không có nam chủ nhân, hắn phải giúp đỡ lo liệu chiêu đãi khách nam.Nhưng nhìn thấy đoàn người từ xa, hắn đã biết mình nghĩ nhiều rồi, cha nuôi của tiểu nha đầu đang cung kính đi bên cạnh Triệu lão tướng quân, nghe lời dạy dỗ của ông!“Triệu gia gia, Triệu bá bá, đã lâu không gặp, Tiểu Thảo rất nhớ mọi người đó!” Trước mặt trưởng bối, trước giờ Tiểu Thảo vẫn luôn là một tiểu nha đầu khéo miệng còn được người ta yêu thích.
Tuy đã gần mười năm, nhưng nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc kia lại như trở về thôn Đông Sơn vậy.
Lúc trong nhà mình khó khăn nhất, cả nhà Triệu gia gia nhiệt tình quan tâm mình, giúp nhà bọn họ rất nhiều.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới là tình cảm đáng quý nhất.“Tiểu Thảo nha đầu chỉ chớp mắt đã thành một đại cô nương rồi.
Lúc trước khi Triệu gia gia rời khỏi thôn Đông Sơn con mới cao đến chừng này, gầy đến đáng thương.
Khó khăn lắm mới săn được con mồi còn không nỡ ăn, giấu hết ở nhà chúng ta, lén lút cầm lên thị trấn bán.
Tuổi còn nhỏ đã biết kiếm tiền, chẳng tránh lại giỏi làm ăn thế này!” Triệu lão tướng quân khoa tay múa chân bên hông mình một lát, trong mắt tràn đầy trêu ghẹo và thân thiết.“Triệu gia gia...” Dư Tiểu Thảo tiến lên kéo lấy bàn tay đầy vết chai của ông, dùng sức quơ quơ, dáng vẻ không đồng ý: “Chẳng phải khi đó vẫn chưa ở riêng sao ạ? Nếu cầm con mồi trở về còn không ăn được một miếng, tiền bị bán đi rồi cũng không vào túi nhà con.
Đương nhiên tự mình bán đi lấy tiền mới là lựa chọn chính xác nhất rồi!”Triệu tướng quân cũng cười nói: “Ta còn nhớ tiểu nha đầu thèm ăn, bèn để Triệu bá mẫu nấu gà rừng con bắt được cho con, lén lút ăn như con chuột nhỏ.
Một mình ăn còn không quên để lại cho cha mẹ huynh đệ tỷ muội một ít.
Lúc trước ta nói thế nào nhỉ? Tương lai chắc chắn vợ chồng Dư Hải sẽ được hưởng phúc của nữ nhi, chẳng phải bây giờ đã linh nghiệm rồi sao?”“Triệu bá bá, người ta nào có giống con chuột nhỏ chứ! Người từng gặp con chuột nào vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như con sao?” Dư Tiểu Thảo đắc ý xoay một vòng, khoe ra bộ váy màu vàng tơ mình mới may, lộ ra vẻ phấn chấn.“Bây giờ thì đẹp rồi, lúc đó ấy...!trên người con chuột còn có nhiều thịt hơn con!” Triệu tướng quân cười ha ha.Phòng Tử Trấn ở một bên nghe xong thì đau lòng: “Haiz! Đứa nhỏ số khổ, lúc trước cha nuôi đến muộn rồi, để đứa nhỏ chịu khổ nhiều như vậy! Bà già độc ác họ Trương kia khắt khe như thế, hành hạ Thảo Nhi của chúng ta, đáng lẽ lúc đó không nên bỏ qua cho bà ta dễ dàng như vậy!”Triệu bá mẫu ở một bên cười dịu dàng thân thiết: “Bây giờ còn nhắc đến chuyện không vui trước kia làm gì? Không trải qua gió lạnh thấu xương, nào có được hương mai thơm nồng? Bây giờ chẳng phải Tiểu Thảo khổ tận cam lai rồi ư? Chẳng những buôn bán phát đạt còn kết bạn với nhiều khuê tú trong Kinh, còn là nữ quan đầu tiên của triều Đại Minh, bây giờ đã là quan Tứ phẩm rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ đuổi kịp và vượt qua mọi người luôn.”Triệu bá bá càng cười tươi hơn: “Vậy ta phải cố gắng làm việc mới được, tránh bị tiểu nha đầu vượt qua, nếu không sẽ mất mặt biết bao chứ!”“Tre già măng mọc, ngài nên lấy làm vinh dự vì có hậu bối là con mới phải!” Dư Tiểu Thảo cong môi, để lộ hàm răng trắng tinh chỉnh tề: “Đúng rồi, nghe nói bây giờ Hàm ca đã thăng làm Thiên tổng rồi? Huynh ấy cũng dựa vào thực lực của mình liều mạng xông lên từng bước đấy! Còn có tiền đồ hơn cả con nữa!”“Cũng chỉ là một quan võ Lục phẩm nhỏ nhoi, giết được mấy tên cướp biển mà thôi.
Nào có năng lực như con, đó là chuyện lớn công ở xã tắc, lợi cho nhân dân mà!” Triệu tướng quân giơ ngón tay cái với nàng.“Triệu bá bá, chúng ta đừng khen nhau qua lại như vậy nữa! Trong phòng khách đã chuẩn bị nước trà thượng hạng, lá trà đều tự tay con sao ra, hương vị tạm uống được!” Dư Tiểu Thảo kéo tay của Triệu bá mẫu, mời khách đi tới phòng tiếp khách.Lúc đi ngang qua giàn cây tử đằng, đương nhiên mọi người đều nhìn thấy Tô Nhiên mặc quần áo trắng, mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không thể giấu đi sự tao nhã.
Cha con Triệu thị biết y bị thương nặng chưa lành, không ngờ Tô tổng quản lại có thể mang thân thể ốm đau đến tham gia lo liệu tiệc đón tiếp của Tiểu Thảo.
Xem ra Tiểu Thảo rất có mặt mũi đấy!“Triệu lão tướng quân, Triệu tướng quân, thứ tại hạ có bệnh trong người, không tiện