Tiểu Thạch Đầu sờ cái trán bị cốc đỏ của mình, mấy lời vừa nãy đúng là không hay thật.
Nhị tỷ là ai chứ, người có năng lực nhất nhà, chẳng lẽ còn để mình chịu tủi thân? Cậu cười ha ha với Tiểu Thảo tiếp tục nói: “Tiền hoa hồng tỷ chia cho chúng ta mấy năm nay chúng ta đều mua đất mua nhà ở Kinh thành phủ Tân Vệ, cũng được coi là có tài sản rồi! Mấy sản nghiệp đó tỷ cứ thu lại đi, tránh để người khác nói chúng ta chiếm lợi của Húc vương.”Điều Tiểu Thạch Đầu khó chịu nhất là người bên ngoài nói Dư gia trèo cao, mà rõ ràng là tên Húc vương kia sống chết quấn lấy nhị tỷ mà cứ như bọn họ muốn bấu víu quan hệ với hắn vậy!Dư Tiểu Thảo gõ trán em trai mình, giả vờ tức giận nói: “Ta còn chưa gả ra ngoài đâu mà đã phai nhạt cảm tình rồi? Mấy sản nghiệp này đều là của ta, ta thích chia cho ai thì chia, cần gì quan tâm người khác nói gì? Nếu mấy sản nghiệp bề nổi này mọi người không nhận thì mấy trang tử, cửa hàng làm ăn tốt còn có nhà ở mà người ngoài không biết, để lại hết có được không?”Đến Kinh thành gần năm năm, quản lý nhiều chuyện làm ăn ngày ngày hốt bạc nhưng tiền dư trong tay Tiểu Thảo không hề giống như người ngoài tưởng tượng, xếp thành núi vàng núi bạc.
Chịu ảnh hưởng của vài ý tưởng đầu tư, tiền đến tay nàng đều bị nàng đổi thành trang viên, cửa hàng và nhà ở.Trong Kinh thành dù là Quan nha hay người môi giới đều biết đam mê nhỏ của Kim An Quận chúa, vừa tìm được nơi thích hợp sẽ lập tức liên lạc với nàng.
Chỉ tính riêng trang viên trong Kinh thành Dư Tiểu Thảo đã sở hữu mười mấy cái lớn nhỏ.
Ngoài nơi nhà nàng đang dùng ra, số cửa hàng cho thuê mướn ở thành đông thành tây tổng cộng có mười năm cái, nhà có địa thế khá tốt cũng có sáu, bảy căn.
Đống giấy khế ước mua bán bất động sản dày một xấp ở trên bàn không khỏi khiến người khác thèm thuồng.Lúc mua mấy trang viên, cửa hàng và nhà ở này nàng đều lấy danh nghĩa của Dư Hải – chủ nhân Dư gia mua, trên khế ước cũng viết tên Dư Hải.
Nói cách khác, lúc Dư Hải không biết gì, Dư gia ở Kinh thành đã có một phần gia sản không hề nhỏ.Dư Hải thổn thức không thôi, xem ra con gái nhỏ đã sớm quyết định thay chủ nhà là ông rồi.
Ôi! Vẫn là người làm cha như ông vô dụng, để con gái nhỏ phải gánh vác trách nhiệm hưng thịnh Dư gia!“Được rồi, mấy sản nghiệp này ta và mẹ con nhận.
Ngay cả cửa hàng ở cảng biển cũng là bốn huynh đệ tỷ muội các con chia đều.” Dư Hải nhận lấy xấp khế ước bất động sản, cảm thấy tay nặng trĩu.Tiểu Liên nghe vậy thì liếc nhìn chồng mình rồi nói: “Cha, mẹ! Những thứ này đều là sản nghiệp Dư gia, con đã gả cho người ta, sẽ không nhận phần chia chác này.
Đưa một phần làm của hồi môn cho muội muội, còn lại chờ đệ đệ thành gia lập nghiệp thì để đại ca và đệ đệ chia nhau là được! Đúng rồi, muội muội, xưởng chế thuốc ở thôn Đông Sơn, muội tìm một quản sự có năng lực quản lý đi.
Sau khi muội gả đi, tỷ tỷ bên nhà mẹ như tỷ thật không tiện nhúng tay vào việc làm ăn của muội.”Thấy Tiểu Thảo định nói gì đó nàng ấy nhanh chóng chặn lại: “Bây giờ việc làm ăn hải sản trong nhà ngày một lớn, một mình Tiểu Mạc không quản lý được hết nhiều việc như vậy, cần có người thường ở trong Kinh thành giám sát, một người chạy qua chạy lại giữa Đường Cổ và Kinh thành, thật sự không thể phân tâm quản lý thêm xưởng chế thuốc...!Muội tuyệt đối đừng nói sẽ tặng xưởng chế thuốc cho chúng ta.
Cả Đại Minh này ai mà không biết thuốc của Dư Ký là tác phẩm của Kim An Quận chúa, nay thay đổi chủ nhân, người ta còn nhận ra không?”Đến cuối cùng của hồi môn không hề giảm đi mà còn có xu hướng tăng thêm.
Lúc Triệu bá mẫu được mời đến tham gia bàn bạc công việc liên quan đến của hồi môn, nhìn thấy tờ danh sách này cũng líu lưỡi.Sản nghiệp chạm tay là bỏng trong Kinh thành ngoài Trân Tu lâu ra hầu như tất cả đều có mặt trên tờ giấy này.
Xưởng chế thuốc, xưởng ủ rượu, xưởng trà hoa, xưởng mứt và đồ hộp, kho đông lạnh lớn của vườn hoa quả trong Kinh thành, cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây, hoa tưởng dung, dược thiện phường...!Hơn nữa còn có sính lễ được đưa đến là Trí Ngọc trai và cửa hàng rau quả...!Gần như nửa việc mua bán trong Kinh thành đều gói gọn trong này.Của hồi môn Dư gia tặng con gái đúng là đáng nể thật, tất cả sản nghiệp trong Kinh thành đều không giữ lại cái gì! Của hồi môn như vậy chắc là ở khắp Kinh thành, thậm chí khắp Đại Minh đều là có một không hai, mười dặm hồng trang đã không đủ để hình dung sự trân quý bậc này.
Triệu bá mẫu không nhịn được nói với Phòng phu nhân: Húc vương mệnh tốt, có thể cưới được bé cưng của bọn họ.
Dù chỉ là một phần của hồi môn cũng đủ để không lo không nghĩ cuộc sống gia đình trong tương lai.
Không, thật ra bọn họ lúc nào cũng nghĩ nhiều bạc như vậy nên tiêu thế nào mới phải!Cuộc sống bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến Tết.
Cái Tết cuối cùng Tiểu Thảo ở lại Dư gia, trải qua vô cùng náo nhiệt và ấm áp.
Trang Tiểu Mạc là cô nhi, trong nhà không còn ai, cái Tết đầu tiên sau khi thành thân hắn ở lại tham gia với nhà cha vợ.Lúc ăn cơm giao thừa, Dư Hàng giúp vợ mình múc một bát Phật nhảy tưởng.
Món này bổ khí bổ máu, lại còn ngon miệng, Tuệ Phương ăn một lần là nghiện.
Hôm nay sau khi ăn thìa canh đầu tiên nàng ấy không nhịn được nhíu mày, cảm giác muốn nôn dâng lên cổ họng khiến nàng ấy không nhịn được nôn khan vài tiếng.“Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?” Tuệ Phương vẫn luôn ăn uống rất tốt, ăn gì cũng ngon miệng.
Nay thấy nàng ấy như vậy Dư Hàng lập tức quan tâm hỏi han.Liễu thị cũng lo lắng nhìn sang, thấy vẻ mặt nàng ấy hơi lạ, vẻ mặt khó chịu vỗ ngực thuận khí thì nhẹ giọng hỏi: “Có phải gần đây bận quá nên mệt mỏi không?”“Chị dâu, để tiểu thần y này bắt mạch cho chị nào!” Dư Tiểu Thảo đi đến nắm tay phải nàng ấy, ba ngón