Làn da trắng nõn, hàng mi cong cong, đôi mắt trong veo như nước suối, sống mũi cao, đôi môi anh đào đỏ thắm, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện trong nụ cười thẹn thùng khiến người khác nhìn chỉ muốn đắm chìm vào đó.
Mọi người đã thấy nhiều cô dâu trang điểm trắng bệch môi đỏ chót, nay bị cách trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế của nàng chấn động.
Những binh lính trong quân đội không tiếc lời khen ngợi:“Vợ của thủ lĩnh đẹp thật đó! bông hoa đào mới nở vậy...”“Thủ lĩnh, bông hoa đào xinh đẹp thế này sao ngài nỡ lòng nào? Đúng là trâu già gặm cỏ non mà!"“Không ngờ rằng vợ thủ lĩnh vừa giỏi làm ruộng vừa giỏi làm ăn lại không giống như tưởng tượng của ta, nàng đúng là tiểu kiều nương xinh đẹp dịu dàng mà! Ánh mắt của thủ lĩnh chuẩn thật đó!”“Vợ thủ lĩnh, trong nhà ngài còn tỷ muội nào không? Ngài nhìn ta xuất thân thế gia, cao lớn dũng mãnh, đẹp trai phóng khoáng! Quan trọng là tốt tính, nhất định là sự lựa chọn hàng đầu cho phu quân năm tốt...”Nếu như là khuê tú khác đã sớm xấu hổ không dám ngẩng đầu, hoặc là tức đến rơm rớm nước mắt.
Nhưng Tiểu Thảo lại khác, nàng chỉ mỉm cười nhẹ nghe mỗi người nói chuyện, nàng biết những người này đều là đồng liêu trong quân của chồng mình, quan hệ thân thiết.Tướng lính trẻ tuổi nói cuối cùng kia bị nàng nhìn thì đỏ mặt, sờ gáy cười ha ha.
Thật ra thì gã rất quan tâm việc này.
Tài nấu nướng của vợ thủ lĩnh giỏi như vậy, tay nghề của chị em nàng nhất định không kém.
Lần trước theo thủ lĩnh xuất chinh, thịt khô vợ thủ lĩnh đến gã bất chấp mạo hiểm giành được một miếng, hương vị đó thật sự là một đời khó quên! Nếu gã có thể cưới người vợ có tay nghề tốt như vậy, cần gì phải mạo hiểm bị hành hung, trải qua kỳ huấn luyện ma quỷ để cướp đồ ăn của thủ lĩnh nữa?“Có một tỷ tỷ!” Dư Tiểu Thảo nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi đang nhìn nàng bằng ánh mắt mong chờ tha thiết, cố ý dừng lại, chờ khi ánh mắt gã lóe sáng thì thong thả bổ thêm một câu: “Sinh đôi!”Tướng lĩnh khắp phòng nhiệt tình rú lên “Áu áu” như sói tru khiến Chu Tuấn Dương tức giận liếc mắt sắc lẻm về phía họ.
Ý gì đây? Chị gái sinh đôi của nàng lại khiến mấy tên tiểu thử thối này phấn khích như vậy? Các ngươi nghĩ cái gì đấy? Xem ra trong khoảng thời gian này hắn bận việc hôn lễ nên đám này quá rảnh rỗi quá buông thả rồi!Các tướng lĩnh: Sao nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mạnh thế? Sau lưng ớn lạnh là sao nhỉ?”“Nhưng mà...” Dư Tiểu Thảo nhận lấy ly trà ấm mà Chu Tuấn Dương đưa cho, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.
Sau đó nàng mới nói chuyện trong ánh mắt tha thiết nóng rực của mọi người: “Nhưng mà tỷ ấy đã gả đi năm ngoái rồi!”“Ôi...” Lại thêm một đợt sói tru đầy tiếc nuối!Bà mối bị gạt sang một bên nhân dịp này chen đến trước mặt đôi vợ chồng son, lấy kéo cắt đứt một lọn tóc của Dư Tiểu Thảo và Chu Tuấn Dương, tết để cùng nhau rồi mỉm cười nói: “Vĩnh kết bạc đầu.”Tiếp theo là uống rượu giao bôi.
Trong tiếng hú hét ồn ào của đám tướng lĩnh, Dư Tiểu Thảo và Chu Tuấn Dương nâng chén sứ xanh lên, vòng tay nhau uống cạn rượu trong ly.Bà mối nhận lấy đĩa sủi cảo nha hoàn bên cạnh đưa đến, để đũa bạc vào trong tay Tiểu Thảo.
Từng cái sủi cảo xinh xinh đặt trong đĩa, từ sáng sớm đến giờ Tiểu Thảo chưa nhét được gì vào bụng, nàng đã sớm đói muốn chết.
Nàng nhanh chóng gắp một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng, nhai hai cái thì nhíu mày: “Sống?”Bà mối ở bên cạnh vui tươi hớn hở kêu: “Sớm sinh quý tử!”Chu Tuấn Dương thấy vẻ mặt thất vọng của nàng thì nhỏ giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Đói bụng? Gia bảo Oanh Nhi Yến Nhi chuẩn bị điểm tâm, nàng ăn vài miếng lót dạ trước.
Gia đã dặn nhà bếp nấu món nàng thích, lát nữa sẽ bưng lên!”Sau đó bà mối xếp hai người ngồi song song trên giường, rải một ít nhãn, lạc, táo linh tinh trên người bọn họ.
Tân phòng lại cười đùa vui vẻ, khách khứa trẻ tuổi đều lui hết ra ngoài.Chu Tuấn Dương còn phải đến tiền viện đãi khách, hắn nắm tay nàng nói: “Để đám Ngô Đồng giúp nàng thay bộ quần áo thoải mái hơn, ăn ít đồ ăn dựa vào giường nghỉ ngơi đi, gia sẽ trở về nhanh thôi.”Hắn lưu luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi xoay người rời khỏi.
Bây giờ hắn chỉ muốn đuổi hết khách ở tiền viện đi để ở lại nói chuyện với vợ hắn.Dư Tiểu Thảo vốn đang ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên giường, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì thở dài, bắt đầu tò mò đánh giá tân phòng.
Tân phòng này rất rộng, trang trí hoa mỹ nhưng không mất phần lịch sự tao nhã, cách trang trí thì khá giống phòng ngủ của nàng ở Dư phủ, nhưng mà quy cách thì hơn hẳn Dư phủ.Ngô Đồng mỉm cười, dùng trà hoa nàng ta mang đến pha cho nàng một ly trà, sau đó bưng số điểm tâm đã chuẩn bị sẵn trên bàn đến trước mặt nàng, trêu chọc nói: “Vương gia sợ người vừa đến không quen nên mới bố trí vật dùng theo sở thích của người! Vương gia lúc nào cũng đặt người lên đầu, chỉ mong mang những thứ tốt nhất đến cho người!”Dư Tiểu Thảo thôi không nhìn giá cắm nến đang cắm ngọn nến đỏ thẫm đang cháy dở nữa.
Giá cắm nến này nhìn là biết là tác phẩm của Chu Tuấn Dương, để làm từ vàng ròng, hình vẽ tinh xảo còn được khảm hồng bảo thạch to như ngón cái.
Chỉ tính viên hồng bảo thạch này thôi ở trong Trân Bảo các hơn một nghìn lượng bạc cũng chưa chắc đã mua được! Xa xỉ thật!Nàng cúi đầu uống hai ngụm trà, từ sáng sớm đến giờ là chạng vạng nàng còn chưa được ăn gì.
Cô dâu thời cổ đại thật đáng thương, sợ trong hôn lễ sẽ làm gì đó thành trò cười cho người khác nên dứt khoát không ăn gì từ sáng sớm.
Sáng sớm Liễu thị thương con gái nên nấu hai quả trứng chần cho nàng, cũng không dám cho nàng uống nhiều nước.
Khát chết nàng mà! Nàng tức giận uống sạch trà, lại sai Ngô Đồng rót thêm một