Nhóm khuê tú này phần lớn đều là những cô bé mười mấy tuổi.
Chỉ chốc lát các nàng đã vứt chuyện thi đấu hay không ra sau đầu, vui sướng tập trung vào món điểm tâm do mình sáng tạo.
Người khéo tay sẽ lựa chọn trang trí bánh kem, sử dụng những chiếc bánh nhỏ hơn để trang trí cho chiếc bánh lớn của mình.
Có người lại có tay nghề hơn, lựa chọn làm DIY chocolate, hơn nữa ở bên trong còn bỏ các loại quả hạch, thậm chí đun chảy kẹo dẻo hương vị trái cây rồi hòa vào chocolate để tạo vị khác biệt.
Có người lại dùng các loại trái cây đã được tẩm ướp trang trí thành một bức tranh vô cùng sáng tạo...Tóm lại, trong nhóm khuê tú này có người cùng nhau trao đổi, có người cạnh tranh nhau, có người lại cho nhau những lời nhận xét vui vẻ, còn có cả những người nhịn không được tự bỏ thành phẩm của mình vào miệng, vui vẻ hạnh phúc thưởng thức hương vị.Các phu nhân đều bị cảm nhiễm bởi sự hoạt bát và nhiệt tình của những cô bé, họ cũng rời khỏi lương đình trong hoa viên đi đến hiện trường chế tác nhận xét tác phẩm xuất sắc của các tiểu cô nương.
Có người đi đến bên cạnh con gái nhà mình giúp đỡ bày mưu tính kế; có người lại đi tới bên các tác phẩm thất bại, lấy một miếng nếm thử hương vị; có người thậm chí còn rửa sạch tay, tự tay mình trải nghiệm một chút thú vui khi làm điểm tâm...Tĩnh vương phi vẫn luôn yên lặng quan sát cô nương Hàn gia.
Đây là cô nương Hàn gia- Mộc tướng quân.
Bởi vì ở biên giới Tây Nam trong thời gian dài, nơi đó ánh sáng mặt trời tương đối mạnh cho nên làn da hơi đen hơn các khuê tú trong kinh một chút, nhưng cũng không phải loại màu đen ngăm bị phơi nắng lâu dài mà là loại màu lúa mì khỏe mạnh.Nhưng thật ra chất da của cô bé cũng không tồi, rất tinh tế lại toát ra vẻ khỏe mạnh.
Trong ngũ quan thanh tú lại mang theo vài phần anh khí, lông mày đen dày, ánh mắt trong suốt, khi tập trung vào việc gì đó, môi khẽ mím lộ ra một loại quật cường và kiên trì...Khác với những trang phục tỷ mỉ của các khuê tú, tiểu cô nương này lại mặc một bộ trang phục gọn gàng, tóc búi thật cao chỉ điểm xuyết một cây ngọc trâm đơn giản, không hề trang điểm son phấn, nàng bộc lộ một vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết.Tĩnh vương phi rất tò mò, tiểu cô nương Hàn gia đang chế tác món điểm tâm gì.
Bà giả bộ lơ đãng đi qua, khi nhìn thấy “Kiệt tác” của tiểu cô nương thì thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Tác phẩm của cô nương này quả thật không khác gì với thành phẩm của bọn nhỏ mười mấy tuổi trở xuống kia.
Cô bé đã dùng khuôn mẫu làm không ít bánh quy hình con ngựa nhỏ, bên cạnh còn có mấy cây xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như cây gậy bị xoắn lại, có chút biến dạng sau khi nướng xong.Tĩnh vương phi nhớ tới những lời con trai thứ hai giới thiệu về quá khứ của cô nương này, từ nhỏ đã không có mẹ, đi theo phụ thân lớn lên ở biên quan.
Cô bé đã rèn luyện đến mức cả người bản lĩnh có thể sánh ngang với nam nhân.
Bên cạnh không có người dạy dỗ, chắc chắn kỹ năng nấu nướng, thiêu thùa của cô bé đều bằng không.Hàn Tiêu Mộc cũng không phải loại người qua loa, toàn bộ quá trình nàng đều tập trung vào việc chế tác bánh quy.
Nàng muốn thể kim qua thiết mã* trong tình cảnh chiến tranh thông qua việc làm nên những chiếc bánh quy hình con ngựa.
Nhưng con nào con nấy đều không đứng nổi, thật sự khiến nàng lo lắng.(*) Kim qua thiết mã: là thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ chỉ chiến tranh cũng như sự hào hùng của người lính với súng và ngựa.Tĩnh vương phi thấy đứa nhỏ này liên tiếp làm vỡ mấy miếng bánh quy, cũng không thể dựng bánh quy ngựa đứng lên được thì không nhịn được mở miệng nói: “Con có thể tạo nhân giữa hai miếng bánh quy để làm thành bánh kẹp nhân.
Bên kia có kẹo, bơ hoặc là chocolate, đều có thể làm thành nhân.”Đúng vậy! Hai miếng bánh quy gộp lại có độ dày hơn, nói không chừng có thể đứng lên! Trên mặt Hàn Tiêu Mộc lộ ra vẻ tươi cười, biểu đạt sự cảm ơn chân thành đến vị phu nhân cử chỉ ung dung kia.Tĩnh vương phi thấy đứa nhỏ này, tuy lời nói cử chỉ không văn nhã như khuê tú trong kinh, nhưng lại là người lễ tiết chu đáo, biết lễ phép, trong lòng lại thêm vừa ý cô bé này hơn vài phần.Cuối cùng, Hàn Tiêu Mộc lựa chọn dùng chocolate và bơ dâu tây làm nhân bánh.
Nàng ta vốn đã lén thưởng thức, hai hương vị này là loại mà nàng ta thích nhất.
Không biết chủ nhân bữa tiệc này có đồng ý cho nàng mang bánh quy tự mình làm về hay không.
Ngày mai sư ca sẽ phải trở về biên cương, vừa vặn có thể mang bánh cho cha nếm thử một chút, đây chính là bánh quy nàng ta tự tay làm đó! Cha luôn trêu chọc nàng ta, nói những thứ nàng ta làm vốn không thể ăn nổi, chỗ bánh quy này khẳng định sẽ khiến ông phải lau mắt mà nhìn!“Cô nương, ngựa hình như không ăn sâu...” Tĩnh vương phi thấy tiểu cô nương bày biện những chiếc bánh cong queo xung quanh bánh quy kẹp nhân hình con ngựa thì không nhịn được mở miệng nhắc nhở một câu.Hàn Tiêu Mộc vốn dĩ rất có tự tin với chủ đề “Kim qua thiết mã” của mình, nhưng vừa nghe phu nhân bên cạnh nói xong lại nhìn lại thanh kiếm mình làm, dường như có hơi giống con giun, cuối cùng nàng ta lại bị chính mình chọc đến bật cười.
Tĩnh vương phi thấy tiểu cô nương cười rất hào phóng giống như cô nương lém lỉnh nhà mình, thì cũng không nhịn được cười theo.Chu Tuấn Nhã dẫn theo bọn nhỏ ở một bên dùng khuôn mẫu làm bánh quy, thấy mẫu phi và một tiểu cô nương cười vui vẻ, vội lại gần hỏi: “Hai người nói gì mà vui vẻ như vậy?”“Đi chỗ khác! Trông chừng con của con đi, ở đây không có chuyện của con!” Tĩnh vương phi thấy cô nương nhà mình trong tay đang xoa xoa cục bột, trên mặt còn dính bột mì trắng, tuy trong giọng điệu mang theo ghét bỏ nhưng vẫn dùng khăn tay của mình thay con gái lau bột mì trên mặt đi.Hàn Tiêu Mộc có chút hâm mộ nhìn theo.
Từ nhỏ mẹ đã mất sớm, nàng lớn lên bên cạnh cha.
Cha dù tốt mấy, suy cho cùng cũng không thể săn sóc tỷ mỉ được như mẹ.
Khi ở biên quan, có đôi lúc nhìn thấy dân chúng địa phương, dáng vẻ mẹ con tình thâm của bọn họ, nàng ta đều sẽ dừng chân tại đó thật lâu, tưởng tượng bản thân chính là đứa bé được yêu thương bảo vệ kia.
Hơn nữa trong lòng còn tự an ủi mình, nếu mẹ nàng ta còn sống, bà nhất định sẽ đều yêu thương nàng giống như tất cả những người mẹ khác yêu thương con họ.
Cha cũng nhận thấy được khát vọng đối với tình thương của mẹ trong lòng nàng ta, bèn ôm nàng ta lúc đó mới năm sáu tuổi vào lòng, kể cho nàng ta nghe khi nàng ta vẫn còn là đứa bé trong bụng mẹ, bà ấy đã chờ đợi ngày nàng ta sinh ra như thế nào, còn thường xuyên vuốt ve bụng trò chuyện với nàng ta, đọc sách cho nàng ta nghe.Cha còn nói cho nàng ta biết, hy sinh nàng ta mẹ bị khó sinh, lúc đó bà ấy đã dùng tất cả sức lực, dùng cả sinh mạng của mình để đổi lấy nàng ta được sinh ra trên